Chiến Long Vô Song


Trần Ninh lái xe đưa Tần Hạo và Tần Triều Ca về nhà.
Trên đường đi Tần Triều Ca ngồi ở ghế lái phụ lúc lúc lại liếc nhìn Trần Ninh.
Lúc trước trong mắt cô Trần Ninh chẳng qua chỉ là một người đàn ông có tiền, cường thế, trong ấn tượng của cô Trần Ninh chính là kiểu bá đạo tài.
Nhưng lần này nhìn thấy thiếu tá bộ đội đều kính lễ với Trần Ninh, còn cung kính gọi Trần Ninh là thủ trưởng, Trần Ninh trong mắt cô đã hoàn toàn thay đổi rồi.
Cô không khó để có thể đoán ra, Trần Ninh chắc chắn là một nhân vật lớn quyền lực.
Chỉ có điều, cô ta rất tò mò rốt cuộc thân phận của Trần Ninh là gì, tại sao lại khiến cho sĩ quan quân đội đều kính trọng như vậy?
Cô ta mở to hai mắt nhìn chằm chằm Trần Ninh một hồi lâu, sau đó không nhịn được nữa mà lên tiếng nói: “Trần Ninh, có một chuyện này tôi không biết có nên hỏi anh hay không.”
Trần Ninh mắt không liếc nhìn cô, vẫn chăm chú lái xe, bình tính nói: “Cô không nên hỏi.”
Bụp!
Nhất thời Tần Triều Ca vô cùng ngượng ngùng.
Trần tiên sinh này thực sự là không đối đáp giống người bình thường mà, bình thường người ta sẽ đều nói rằng, cô cứ hỏi đi, nhưng Trần Ninh lại trực tiếp bảo cô không nên hỏi!
Chẳng lẽ anh biết cô ta muốn hỏi gì sao?
Trần Ninh đương nhiên biết Tần Triều Ca tò mò thân phận của anh, nhưng anh không muốn nói ra vì vậy trực tiếp chặn lời lại luôn.
Tần Triều Ca là tiến sĩ y học, chỉ số IQ và EQ của cô ấy không thấp, cô biết thái độ này của Trần Ninh rõ ràng là muốn nói: Tôi không chỉ động nói, cô đừng nên hỏi làm gì.
Cô chỉ đành áp chế sự tò mò của mình lại, từ bỏ chuyện thăm dò thân phận của Trần Ninh.

Tần Hạo ngồi ở ghế phía sau, ánh mắt đảo linh tinh.
Đây là lần thứ hai Trần Ninh giúp đỡ ông rồi.
Trong mắt ông ta, Trần Ninh luôn là một quý công tử có quyền, có tiền, cũng chính là mẫu hình con rễ lý tưởng của ông.
Ông ta không có con trai chỉ có một người con gái là Tần Triều Ca, ông nằm mơ cũng muốn con gái gả cho một người chồng giống như Trần Ninh này, sau đó ông ta có thể dựa vào con gái mà thăng tiến rồi.
Sau khi đảo mắt hai vòng, ông ta nhỏ giọng nói: “Anh Trần, tôi cũng có một câu muốn hỏi anh.”
Trần Ninh khẽ cau mày, hai cha con nhà họ Tần này thích hỏi thật?
Anh lạnh nhạt nói: “Câu hỏi gì?”
Tần Hạo nói: “Ngài thật sự đã có vợ rồi u?”
“Đúng vậy, vợ tôi Tống Sính Đình lần trước ông đã gặp rồi đấy.”
Trần Ninh nghe thấy vậy liền cảm thấy chán nản, trong lòng thầm nghĩ ông già này rốt cuộc muốn làm gì?
Tần Hạo đột nhiên nói: “Anh Trần, anh có vợ rồi nhưng có lẽ không có tình nhân nhỉ?”
Phụt!
Tần Triều Ca ngồi ở ghế lái phụ vừa cầm chai nước lên uống một ngụm, nghe thấy câu hỏi đó trực tiếp phun nước ra ngoài.
Trần Ninh cũng lộ ra bộ dạng ngượng ngùng hiếm hoi.
Tần Triều Ca mặt đỏ ửng, cha con với nhau, cha cô Tần Hạo hỏi câu này với mục đích gì cô đương nhiên có thể đoán ra hết.
Cô ta như con mèo bị dẫm phải đuôi, xấu hỗ hét lên: “Cha, người im miệng cho con, cha không nói không ai bảo cha câm đâu.”

Tần Hạo không từ bỏ, bình thường ông ta là một con bạc, da mặt rất dày.

Ông ta không nhịn được nói: “Con gái, ba chỉ là muốn…”
Tân Triêu Ca hét lên: “Câm miệng, ông cái gì cũng không muốn, ông không được nói gì cả, nếu không tôi với ông cắt đứt quan hệ.”
Tần Hạo thấy con gái kích động như vậy ông ta chỉ có thể im miệng, trong lòng thầm nghĩ: Haiz, Trần Ninh là một người đàn ông tốt như vậy, lẽ nào con không động lòng ư?
May mà cũng đã đến Viện nghiên cứu Hy Vọng nơi mà Tần Triều Ca ở.

Trần Ninh vừa mới dừng xe Tần Triều Ca liền nói với Trần Ninh: “Chuyện lần này cảm ơn Trần tiên sinh nhiều, sau này chúng tôi sẽ báo đáp thật tốt.

Cha, mau xuống xe.”
Tần Triều Ca nhanh chóng thúc giục cha cô ta xuống xa, cô ta thật sự sợ cha ở trước mặt Trần Ninh sẽ nói ra những lời quá đáng, như vậy thì sau này cô còn đâu mặt mũi mà gặp Trần Ninh và Tống Sính Đình nữa.
Sau khi hai cha con Tần Hạo xuống xe Trần Ninh cũng lái xe quay về nhà.
Lúc Trần Ninh quay về đến nhà thì Tống Sính Đình đã đợi anh rất lâu rồi, thấy anh bình an trở về, những lo lắng trong lòng cũng biến mắt.
Buổi chiều Mã Hiểu Lệ tự mình xuống bếp làm bữa tối cho cả nhà.

Khi màn đêm buông xuống, Tống Trọng Bân đi công viên chơi Tần Triều Ca hét lên: ‘Câm miệng, ông cái gì cũng không muốn, ông không được nói gì cả, nếu không tôi với ông cắt đứt quan hệ.”
Tần Hạo thấy con gái kích động như vậy ông ta chỉ có thể im miệng, trong lòng thầm nghĩ: Haiz, Trần Ninh là một người đàn ông tốt như vậy, lẽ nào con không động lòng ư?
May mà cũng đã đến Viện nghiên cứu Hy Vọng nơi mà Tần Triều Ca ở.

Trần Ninh vừa mới dừng xe Tần Triều Ca liền nói với Trần Ninh: “Chuyện lần này cảm ơn Trần tiên sinh nhiều, sau này chúng tôi sẽ báo đáp thật tốt.

Cha, mau xuống xe.”
Tần Triều Ca nhanh chóng thúc giục cha cô ta xuống xa, cô ta thật sự sợ cha ở trước mặt Trần Ninh sẽ nói ra những lời quá đáng, như vậy thì sau này cô còn đâu mặt mũi mà gặp Trần Ninh và Tống Sính Đình nữa.
Sau khi hai cha con Tần Hạo xuống xe Trần Ninh cũng lái xe quay về nhà.
Lúc Trần Ninh quay về đến nhà thì Tống Sính Đình đã đợi anh rất lâu rồi, thấy anh bình an trở về, những lo lắng trong lòng cũng biến mắt.
Buỏi chiều Mã Hiểu Lệ tự mình xuống bếp làm bữa tối cho cả nhà.
Khi màn đêm buông xuống, Tống Trọng Bân đi công viên chơi được mà khẽ động lòng.
Tống Sính Đình cảm nhận ánh mắt nóng bỏng của Trần Ninh, nhận ra điều gì đó mặt ngại ngùng sau đó cô nhắm hai mắt lại.
Trần Ninh thấy vậy bật cười, anh nhìn Tống Sính Đình đang hơi ngửa mặt lên, đôi môi đỏ quyến rũ lòng người, vợ mình là muốn được hôn đây mà.
Anh cười híp mắt đang chuẩn bị cúi xuống hôn Tống Sính Đình thì đúng vào lúc này cách đó không xa truyền đến một nụ cười nhạo: “Haha, Trần Ninh Tống Sính Đình, hai người chắc không nghĩ chúng ta lại gặp mặt nhau sớm như thế này đi?”
Trần Ninh nhíu mày, Tống Sính Đình kinh hãi mở to hai mắt.
Hai người nhìn về hướng phát ra âm thanh, sau đó liền nhìn thấy Lý Tử Thần và đám thuộc hạ của anh ta ở phía sau.
Ngay lập tức Tống Sính Đình trở nên lo lắng: “Các người muốn làm gì?”

Lý Tử Thần cười ha ha nói: “Không có gì, Trần tiên sinh hôm nay lái xe đâm phải cái cống thối, tôi đến để tính toán với anh Trần đây.”
Tống Sính Đình gấp gáp, lo lắng muốn nói chuyện nhưng bị Trần Ninh nắm chặt tay tỏ ý không cần sợ hãi, lo lắng để anh xử lý.
Trần Ninh lạnh nhạt nhìn Lý Tử Thần: “Tôi đã đồng ý với cha của anh, nếu như nhà họ Lý các người không đến gây sự với tôi, tôi có thể bỏ qua cho các người một con đường sống.

Vì vậy anh tốt hơn hét là mau cút khỏi Trung Hải đi, mãi mãi đừng có xuất hiện trước mặt tôi.”
Sắc mặt Lý Tử Thần trầm xuống, trong mắt lộ ra vẻ thù địch, anh ta cười lạnh nói: “Anh là cái thứ gì mà đòi nói bỏ qua cho nhà họ Lý chúng tôi một con đường sống?”
“Vốn dĩ tôi chỉ muốn người phụ nữ của anh, còn có vắc xin phòng bệnh ung thư gan và thuốc đặc hiệu ung thư gan, nhưng bây giờ tôi đã quyết định muốn có thêm một thứ nữa, đó chính là mạng của anh.”
Trần Ninh bình thản nói: “Nếu như anh muốn kích động tôi vậy thì anh thành công rồi.

Chỉ có điều hậu quả của việc chọc tức tôi anh không chịu được đâu.”
Lý Tử Thần cười lớn nói: “Khẩu khí lớn đấy, mong là anh làm được những gì anh nói, nếu không thì tôi bảo đảm tối nay anh sẽ chết rất thảm đấy.”
“Qủy Long, Hắc Mal”
Ngay sau với tiếng của Lý Tử Thần, lập tức có hai bóng người xuất hiện ở bên cạnh anh ta.
Một người cao gầy, da bọc xương nhưng xương cốt vô cùng chắc chắn, hơn nữa ánh mắt vô cùng sáng, hắn ta là Qủy Long.
Người còn lại thân hình cao to, mặc một chiếc choàng đen, đầu trọc, trên đầu hắn ta còn xăm một hình thù màu xanh, hắn ta chính là Hắc Ma.
Qủy Long và Hắc Ma đồng thanh nói: “Chủ nhân, có gì phân phó?”
Lý Tử Thần ngoắc ngoắc ngón tay chỉ vào Trần Ninh cười nhạo nói: “Tiễn anh ta một đoạn đường.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui