Đàm Điếu Nguyên cùng Quỷ Tác bước tới, một thuộc hạ của ông ta ngay lập tức nhanh chóng kéo ghé cho ông ta.
Ông ta ngồi xuống đối diện với Trần Ninh, vừa nhìn Trần Ninh vừa cười khẽ nói: “Người bạn này trông rất lạ mặt.
Chắc là chúng ta chưa từng gặp nhau.
Không biết tìm tôi là có chuyện gì?”
Quỷ Tác hướng đôi mắt như cá chết lạnh lùng nhìn Trần Ninh và Điển Chử.
Còn có hàng trăm cao thủ mặc âu phục xung quanh cũng nhìn chằm chằm Trần Ninh và Điển Chử với biểu cảm không mấy thiện cảm.
Sắc mặt Trần Ninh vẫn bình tĩnh ung dung, anh lạnh nhạt nói: “Ông không biết tôi, nhưng chắc là ông sẽ biết cha tôi.
Tôi tới đây hỏi ông vài câu về cha tôi.”
Đàm Điều Nguyên cau mày: “Cha cậu là ai?”
Trần Ninh thẳng thừng nói: “Cha tôi họ Trần!”
Trần?
Một tia ngạc nhiên xẹt qua mắt Đàm Điều Nguyên: “Lẽ nào cậu chính là Trần gia ở phương bắc, con trai của Trần Hùng sao?”
Trần Ninh dửng dưng nói: “Nếu ông đã có thể đoán được tôi là con trai của Trần Hùng, vậy thì không khó để ông đoán được mục đích tôi đến tìm ông.”
ï Đàm Điêu Nguyên nhướng mày khi nghe thây vậy, cười lạnh nói: “Cậu đến đây để hỏi về vụ nhảy lầu tự tử của cha cậu sao?”
“Ha ha, báo cáo của cảnh sát thành phố Tây Kinh của chúng tôi đã nói rõ rằng cha cậu đã nhảy lầu chết!”
Trần Ninh cầm hộp thuốc lá Chân Long trên bàn, từ từ lấy ra một điều, châm bằng bật lửa kim loại.
Anh hít một hơi thuốc lá, rồi nhàn nhạt hỏi: “Ông chủ Đàm, ông có bao nhiêu của cải?”
Đàm Điếu Nguyên cau mày khi nghe thấy điều này: “Đàm mỗ không có nhiều của cải, chỉ có một sản nghiệp hàng chục tỷ.”
Trần Ninh nói: “Vậy ông đã bao giờ nghĩ đến việc tự tử bằng cách nhảy lầu chưa?”
Đàm Điều Nguyên tức giận nói: “Tôi không có bệnh nan y gì, tại sao tôi phải tự tử bằng cách nhảy lầu!”
Trần Ninh gật đầu: “Đúng vậy, cha tôi cũng có tài sản hàng nghìn tỷ, tài sản của ông ấy gấp hàng chục lần của ông.
Hơn nữa, loại thuốc chữa bệnh ung thư gan mà ông ấy đầu tư nghiên cứu mới đây đã được nghiên cứu thành công, sau này ông ấy sẽ có nguồn tài nguyên đẻ ra tiền vô tận.”
“Đến ông còn không đi nhảy lầu tự tử, tại sao ông ấy phải đi nhảy lầu tự tử chứ?”
Đàm Điều Nguyên trầm mặt xuống: “Tôi nghĩ cậu nên hỏi ông ta câu này mới phải.”
Trần Ninh ngồi trên sô pha, bình tĩnh hít một hơi thuốc, nhàn nhạt nói: “Tôi cũng muốn hỏi ông ấy, nhưng ông ấy đã chết, cho nên tôi chỉ đành phải hỏi ông.”
“Chỗ này của ông là một khách sạn năm sao quốc tế, camera được lắp ở mọi ngóc ngách.
Tôi muốn có đoạn video ghỉ lại cha tôi trước khi ông ấy nhảy lầu.”
Đàm Điếu Nguyên vươn tay: “Khi cảnh sát đến tôi đã nói rằng một số camera giám sát của khách sạn bị hỏng, không có video và hình ảnh nào về ông Trần Hùng.”
Trần Ninh lạnh lùng nói: “Tôi không phải cảnh sát, cũng không ở đây nói lý luận với ông.”
“Hơn nữa, tôi cảm thấy ông có video, chỉ dựa vào điểm đó là đủ.”
Đàm Điếu Nguyên không khỏi mở to mắt khi nghe những lời của Trần Ninh.
Trong lòng ông ta dâng lên một ngọn lửa tức giận, cười lạnh nói: “Ha ha, nghe giọng điệu của cậu thì xem ra tôi không muốn thừa nhận có đoạn video đó cũng không được rồi, hơn nữa nhất định phải giao cho cậu.”
Trần Ninh khẽ nói: “Đại khái là có ý tứ đó.”
Đàm Điều Nguyên cười gần: “Thằng nhóc, cậu điên rồi, dám uy hiếp tôi!”
“Nhưng Đàm Điều Nguyên tôi có thể đạt được chỗ đứng như bây giờ ở phía Tây, nơi kẻ mạnh nhiều như mây thì cũng không phải là một tên nhát gan.”
“Không ngại nói thật cho cậu biết, tôi thực sự có video của cha cậu trước khi ông ta nhảy lầu.
Nhưng cậu muốn lấy video từ chỗ tôi cũng không đơn giản như vậy.”
Trần Ninh hơi nhíu mày: “Ông muốn cái gì?”
Đàm Điếu Nguyên lớn tiếng nói: “Tôi muốn tiền, 20 tỷ.
Nếu cậu sẵn sàng bỏ ra 20 tỷ để mua thì tôi sẽ đưa video cho cậu.”
Khóe miệng Trần Ninh hơi nhéch lên: “Ông bán một đoạn video với giá 20 tỷ.
Giá này mà ông còn dám mở miệng đòi sao?”
Đàm Điều Nguyên hừ lạnh: “Cậu nhóc, tôi biết cậu đến đây để tìm hiểu nguyên nhân cái chết của cha cậu.
Đoạn video này liên quan đến thương hội phía Tây.”
“Tôi bán video này cho cậu, nhưng rủi ro rất lớn, 20 tỷ này là tôi dùng sinh mạng để đổi lại.”
Trần Ninh nghe vậy thì tâm khẽ động, cái chết của cha anh thực sự có liên quan đến thương hội phía Tây!
Trần Ninh nói: “Giá 20 tỷ này quá cao, vẫn nên để tôi đưa ra giá hợp lý hơn cho ông.”
Đàm Điều Nguyên không vui, sốt ruột nói: “Cậu nhóc, chỗ của tôi không phải là chợ rau.
Đừng mặc cả với tôi.”
ầ “Tôi chỉ cho cậu một cơ hội để trả giá.
Nếu giá của cậu đưa ra làm hài lòng tôi thì tôi sẽ bán video cho cậu.”
“Nếu cái giá mà cậu đưa ra không thể làm tôi hài lòng thì chúng ta không cần phải giao dịch nữa.
Tôi sẽ trực tiếp tiễn cậu xuống Hoàng Tuyền, để cậu tự hỏi xem cha cậu đã chết như thế nào.”
Trần Ninh nhìn Đàm Điếu Nguyên ngông cuồng tự đại và những vệ sĩ mặc vest đằng đằng sát khí xung quanh ông ta.
Anh cười nhẹ nói: “Chỉ có thể ra giá một lần sao?”
“Vậy được, để tôi xem tôi trả bao nhiêu tiền là thích hợp!”
Vừa nói, anh vừa lấy ra một chiếc ví màu đen với nhiều thẻ ngân hàng màu đen trong đó.
Đàm Điếu Nguyên cũng nhận thấy rằng một trong những thẻ đen đó là thẻ đen American Express!
Thẻ đen của American Express là thẻ giới hạn trên thế giới!
Điều này cũng có nghĩa là Trần Ninh chỉ hàng chục tỷ ra cũng không thành vấn đề.
Đàm Điếu Nguyên rất vui vì lần này ông ta có thể kiếm được một món tiền lớn.
Tuy nhiên, một cảnh tượng khiến ông ta bàng hoàng lại xảy ra.
Trần Ninh lấy ra hai đồng một tệ từ trong ví của mình, thuận tay ném lên bàn, cười nói: “Ông chủ Đàm, cái giá mà tôi đưa ra cho ông là 2 tệ.”
Cái gì!
Đàm Điều Nguyên nhìn hai đồng tiền Trần Ninh ném trên bàn, trong lòng nỗi lên lửa giận.
Ông ta đập tức giận đứng bật dậy, giận dữ nói: “Thằng nhóc, mày đùa tao à?”
Trần Ninh cười nói: “Tôi không đùa ông, tôi chính là trả giá 2 tệ để mua video của ông.”
Đàm Điếu Nguyên giận quá hóa cười, sau đó cao giọng hét lên: “Quỷ Tác!”
Quỷ Tác mặc quần áo đen bình thường phía sau, chậm rãi bước ra và nghiêm giọng nói: “Ông chủ, có tôi!”
Đàm Điếu Nguyên chỉ vào Trần Ninh: “Tiễn tên nhóc này lên đường!”
Quỷ Tác cười gần nói: “Vâng, ông chủ.”
Quỷ Tác nói xong, thân hình đột nhiên chuyển động.
Vùt Đàm Điếu Nguyên và những người khác chỉ cảm thấy trước mặt có một bóng dáng lóe lên, Quỷ Tác đã biến thành một cái bóng lao về phía Trần Ninh.
Tốc độ lao đến cực kỳ nhanh!
Nhanh đến mức mọi người không thể nhìn được rõ ràng.
Chỉ mơ hồ nhìn thấy một bóng dáng lao về phía Trần Ninh.
Đàm Điếu Nguyên và những thuộc hạ xung quanh nhìn thấy vậy thì lộ ra vẻ mặt hưng phần, cả người tràn đầy khí thé.
Mặc dù đây không phải là lần đầu tiên thấy Quỷ Tác xuất chiêu, nhưng mỗi lần Quỷ Tác xuất chiêu, bọn họ đều sẽ kinh ngạc.
Bởi vì tốc độ của Quỷ Tác quá nhanh!
Trần Ninh khẽ nhếch miệng khi Quỷ Tác lao nhanh về phía mình, nhặt một trong hai đồng tiền trên bàn thản nhiên giơ lên.
Đồng xu biến mắt trong tay Trần Ninh.
Phụt!
Đúng lúc Quỷ Tác đang lao về về phía Trần Ninh thì trên ngực hắn đột nhiên nở ra một đóa hoa bằng máu tươi.
Cả người giống như con ngỗng hoang bị trúng đạn, kêu lên một tiếng thê lương sau đó ngã xuống đất chết ngay tại chỗ.
Cái gì?
Đàm Điếu Nguyên và người của ông ta nhìn Quỷ Tác ngã xuống đất trong vũng máu với vẻ không tin nồi.
Mỗi năm tiêu tốn 100 triệu, cao thủ Quỷ Tác chuyên giết người cho Đàm Điều Nguyên đã bị giết bởi một đồng xu do Trần Ninh ném ra trước cả khi hắn ta đến được gần Trần Ninh!
Đàm Điều Nguyên kinh hãi nhìn Trần Ninh!
Trần Ninh nhặt một đồng xu còn sót lại trên bàn, vừa nghịch ngợm vừa nhẹ nhàng nói: “Ông chủ Đàm, tôi đã trả giá rồi.
Bây giờ tôi chỉ hỏi ông, ông có muốn bán video cho tôi không?”
Đàm Điều Nguyên nhìn đồng xu trong tay Trần Ninh, rồi nhìn về phía Quỷ Tác đã bị Trần Ninh bắn chết bằng một đồng xu cách đó không xa.
Trong lòng vang lên tiếng chuông cảnh báo!
Ông ta có linh cảm mạnh mẽ vào lúc này rằng nếu ông ta dám từ chối thì đồng tiền trong tay Trần Ninh sẽ bắn xuyên tim ông ta như một viên đạn, lấy đi mạng sóng của ông ta.
Ông ta nuốt nước bọt, căng da đầu nói: “Bán, bán với giá hai tệ mà cậu đã nói.
Tôi sẽ đưa video cho cậu.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...