Dương Triết kinh ngạc hỏi: “Tào thiếu, anh quen biết hai người họ à!”
Tào Thiếu Nguyên cười nham hiểm: “Ha ha, hôm qua chồng của cô gái này, hại tôi bị bắt, không nghĩ thế giới này lại nhỏ như vậy, tối nay lại đụng phải nhau rồi.”
Sắc mặt Tống Sinh Đình thay đổi rõ rệt: “Xin lỗi, chúng tôi không muốn nói chuyện với các người, tạm biệt!”
Nói xong, cô kéo Tống Phi Phi mở cửa muốn rời đi.
Nhưng bọn họ vừa mở cửa, chưa kịp rời đi đã bị hai vệ sĩ cao lớn ngoài cửa chặn lại.
Hai người vệ sĩ mặt không biểu cảm nói: “Thực xin lỗi hai vị tiểu thư, Tào thiếu của chúng tôi còn chưa nói các cô có thể rời khỏi.”
Tống Sính Đình vừa kinh sợ vừa tức giận, quát: “Các người muốn làm gì? Có biết giam giữ người khác là phạm pháp không hả?”
Hai người Tào Thiếu Nguyên và Dương Triết, còn có hai gã say bét nhè khác, đã vây lấy Tống Sính Đình và Tống Phi Phi lại.
Tào Thiếu Nguyên không chút khách khí cười nói: “Hì hì, tại Kim Lăng này, nhà họ Tào của tôi là luật!”
*Tối nay chúng tôi sẽ chơi cùng với hai người các người, sau đó cùng với tên tiêu tử Trần Ninh tính sổ.”
Hắn ta nói xong liền cười phá lên, chìa tay muốn sờ cằm Tống Sính Đình.
Nhưng ngay lúc này, ngoài cửa đột nhiên truyền đến âm thanh lạnh nhạt của người đàn ông: “Nếu cậu dám đụng cô ấy một cái, thì cái tay này của cậu không còn đấy.”
Tào Thiếu Nguyên nhìn thấy người đến, sắc mặt lập tức thay đổi, mọi người cũng đều vừa kinh ngạc vừa tức giận nhìn về người đang đi đến ở hành lang.
Tống Sính Đình và Tống Phi Phi nghe thấy âm thanh quen thuộc của người đàn ông, liền lộ ra vẻ kinh hỉ, Tống Sính Đình càng kích động hét lên: “Trần Ninh!”
Không sai, người đang nói chuyện chính là Trần Ninh.
Hóa ra hai hỗ vệ bí mật bảo vệ Tống Sính Đình và Tống Phi Phi đã phát hiện ra Tống Sính Đình và Tống Phi Phi đang tham gia buổi giao lưu với người hâm mộ của Dương Triết, họ nhận ra rằng có gì đó không ổn.
Bởi vì Dương Triết này thực ra danh tiếng không tốt, đã mấy lần có tin tức làm nhục fan nữ.
Chỉ là mỗi khi tin tức tiêu cực được truyền ra, ông chủ công ty giải trí của hắn ta lại mua hot search và cưỡng chế dập tắt tin tức tiêu cực của hắn ta.
Hai người hổ vệ biết được rằng Tống Sính Đình và Tống Phi Phi đang tham gia buổi giao lưu với người hâm mộ của Dương Triết, nên ngay lập tức báo cáo cho Trần Ninh.
Trần Ninh vừa mới xông tới cùng với hai vệ hổ là A Thất và Lão Bát, liền phát hiện Cao Thiếu Nguyên và Dương Triết muốn động tay động chân với Tống Sính Đình và Tống Phi Phi, sắc mặt anh lập tức trầm xuống.
Thế là có một màn vừa rồi.
Trần Ninh mang theo hai người hỗ vệ sải bước đi tới, nhưng anh còn chưa đi đến gần dãy phòng liền bị hai người vệ sĩ chặn lại.
Hai người vệ sĩ trừng mắt nhìn ba người Trần Ninh, một người trong số họ hung dữ nói: “Cậu nhóc, tôi khuyên cậu nên cút ngay đi, đừng làm phiền việc tốt giữa Tào thiếu và cậu Dương, nếu không đừng trách chúng tôi không khách sáo…”
Lời uy hiếp còn chưa nói xong, hai người hỗ vệ bên cạnh Trần Ninh là A Thất và Lão Bát đã đồng thời ra tay.
Chát!
A Thất tát một bạt tay lên mặt tên vệ sĩ đang nói chuyện, máu bắn tung tóe, người vệ sĩ đó mặt bê bết máu ngã xuống.
Àm!
Lão Bát đá vào ngực tên vệ sĩ còn lại, ngay lập tức đá tên vệ sĩ đó vào căn phòng và nặng nề ngã nặng dưới chân của Tào Thiếu Nguyên và Dương Triết.
Các xương sườn của tên vệ sĩ này đều bị gãy, toàn bộ lồng ngực chìm xuống, từng ngụm máu lớn trào ra khỏi miệng, toàn bộ não đều hôn mê bắt tỉnh.
Tào Thiếu Nguyên và Dương Triết, còn có hai người khác đều mở to mắt, lại hít một ngụm khí lạnh, hơi rượu cũng tan biến đi.
Bọn họ nhìn về Trần Ninh không nhanh không chậm đang bước vào, bị dọa đến liên tục lùi về sau.
Tần Ninh thân thiết hỏi Tống Sính Đình: “Không sao chứ?”
Tống Sính Đình lập tức lắc đầu nói: “May mà anh đến kịp, chúng em không sao.”
Trần Ninh chỉ trích nói: “Minh tỉnh là con hát, ở thời cổ đại là người hạ đẳng, nhưng ngành nghề khác thiếu gì người ưu tú, các em sao lại sùng bái con hát này chứ?”
Tống Phi Phi biết lần này theo đuổi thần tượng lại xảy ra chuyện, chút nữa là liên lụy đến chị họ, bị Trần Ninh giáo huấn, cô bị dọa đến cúi đầu không dám phát ra tiếng.
Tống Sính Đình có chút uất ức, cô không theo đuôi thần tượng, chỉ là không yên tâm về Tống Phi Phi nên đến cùng cô ấy, trước khi đến không nghĩ sẽ xuất hiện loại chuyện này.
Nhưng cuối cùng cô không giải thích gì cả.
Bởi vì cảm thấy cô làm sai, lẽ ra cô không nên cùng Tống Phi Phi đến tham gia buổi giao lưu cùng người hâm mộ này, cho nên lúc này thành thành thật thật chịu Trần Ninh phê bình.
Thật ra Trần Ninh cũng biết Tống Sính Đình đến cùng Tống Phi Phi cho nên cũng không phê bình quá nhiều.
Ngữ khí anh ôn hòa hon, nói: “Điển Chử ở dưới lầu chuẩn bị xe xong rồi, hai em mau quay về khách sạn, nếu không lại khiến mọi người lo lắng, ở đây cứ giao cho anh giải quyết.”
“Ừa, Trần Ninh anh cũng cần thận, đừng quá khích nhá.”
Tống Sính Đình dặn dò Trần Ninh một lượt, sau đó cùng Tống Phi Phi rời khỏi trước.
Ánh mắt của A Thất và Lão Bát rơi trên người Tào Thiếu Nguyên và Dương Triết, hỏi ý Trần Ninh: “Thiếu gia, mấy tên này giải quyết như thế nào?”
Dương Triết nghe vậy bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, kinh sợ nói: “Tôi là nghệ sĩ dưới trướng công ty Hoa Duyệt, tôi đang nổi tiếng đấy, giá trị bản thân rất đắt.”
“Anh dám đụng đến một cộng lông của tôi, ông chủ Bàng Đức của tôi nhất định không bỏ qua cho anh.”
Tào Thiếu Nguyên trong lòng khẽ biến sắc, hét lên: “Trần Ninh, tôi cảnh cáo anh, tôi là con một Tào gia, chuỗi khách sạn nhà hàng ở Kim Lăng là của cha tôi đó.”
“Anh dám động đến tôi, tôi dám chắc với anh những người của anh không thể sống rời khỏi Kim Lăng này.”
Trần Ninh lạnh lùng hừ một tiếng: “Òn ào, vả miệng.”
Hai người hỗ vệ A Thát và Lão Bát cùng nhau tiến lên.
Mỗi người tóm lấy một tên.
Hai người giơ tay phải lên, mạnh mẽ tát vào miệng họ.
Vài tiếng lốp bốp vang lên, miệng Tào Thiếu Nguyên và Dương Triết đều đầy máu.
Dương Triết gan nhỏ, ăn vài cái bạt tai liền mát hét khí lực.
Tào Thiếu Nguyên lại không phục, ánh mắt thù hằn nhìn Trần Ninh: “Tiểu tử, cậu có gan dám động vào tôi, cậu cứ chờ nhà họ Tào của chúng ta báo thù đi.”
Trần Ninh thờ ơ nói: “Không cần chờ, hiện tại có thể gọi điện thoại cho Tào Quốc Hoa cùng Bàng Đức đến đây.”
Khi hai người Tào Thiếu Nguyên và Dương Triết nghe những lời này, họ nhìn Trần Ninh với vẻ không dám tỉn.
Trần Ninh thực sự cho phép họ gọi người!
Điên, quả thật điên rồi!
Tuy nhiên, cả hai không biết Trần Ninh đang giỏ trò với mình hay nói thật, trong một lúc không dám hành động hấp tấp, không dám lấy điện thoại di động gọi cứu binh.
Trần Ninh lạnh lùng nói: “Các người nhất định phải gọi.”
“Tôi chỉ cho Tào Quốc Hoa và Bàng Đức nửa tiếng, nếu bọn họ không thể đến kịp, thì có lẽ đến lúc đó chỉ còn hai xác chét.”
Khi Tào Thiếu Nguyên và Dương Triết nghe thấy những lời này, họ lại hít một ngụm khí lạnh.
Cả hai nhanh chóng lầy điện thoại di động ra, một người gọi điện cho bố cầu cứu, người còn lại gọi điện cho ông chủ cầu cứu.
Tào Quốc Hoa đang ở nhà, phàn nàn với vợ rằng con trai ông bị giam giữ vừa thả ra, liền không thấy bóng người.
Đột nhiên nhận được tiếng khóc của con trai, ông sửng sốt, vội vàng hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Tào Thiếu Nguyên vừa khóc vừa nói: “Cha, con đang ở khách sạn Hilton và Trần Ninh sẽ giết con nếu cha không xuất hiện trong vòng một tiếng.”
Tào Quốc Hoa đã rất tức giận khi nghe điều này: “To gan quá nhỉ, cha sẽ đưa người đến ngay.”
Bàng Đức, ông chủ của công ty giải trí Hoa Duyệt đang uống rượu với hai nữ nghệ sĩ mới trong hội quán thì bắt ngờ nhận được cuộc gọi từ Dương Triết.
Dương Triết gấp gáp nói: “Ông chủ, tôi bị thương ở khách sạn Hilton.
Nếu ông không đến cứu tôi trong vòng một giờ, họ sẽ giết tôi.”
Bàng Đức trợn to hai mắt, tức giận nói: “Chết tiệt, kẻ nào dám động đến cây hái tiền của lão tử, tôi lập tức triệu tập người đến.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...