Thôn Phật với quả đầu tròn vo tức giận nhìn chằm chằm Trần Ninh rồi nói: “Các hạ định tìm cái chết!”
Nói xong, hắn đột nhiên chuyển động.
Thân người ục jch của hắn hướng về Trần Ninh bay tới với tốc độ cức đại, giống như một con cóc bay.
Điển Chử và Bát Hỗ Vệ muốn cản lại!
Trần Ninh ngồi ở trên ghé, chậm rãi nói: “Đừng cản hắn.”
Thôn Phật xuất chưởng, lòng bàn tay hướng vào ngực Trần Ninh, hô: “Chết đi!”
Trần Ninh đưa tay và chưởng lại bàn tay của Thôn Phật.
Bùm!
Hai lòng bàn tay chạm nhau, âm thanh như sắm sét nỗ ra.
Cả người của Thôn Phật run lên như bị điện giật, sau đó lùi lại bảy tám bước, toàn bộ cánh tay phải của hắn bị tê liệt rồi.
Hắn nhìn Trần Ninh đang bình tĩnh như cơn gió, ánh mắt càng thêm kinh ngạc.
Vào lúc này, Tử Dương – người mặc đồ đen cũng đã hành động.
Hắn nhanh như chớp tiến gần Trần Ninh.
Tung ra một cước, quét về phía đầu Trần Ninh rồi quát: “Tôi thử cậu.”
Trần Ninh đưa tay phẫy qua!
Bùm!
Tử Dương giống như đạp phải một tảng đá.
Dưới chân hắn truyền lên một cơn đau nhói khiến hắn cà thọt cà thọt lùi.
Hắn nhìn xuống chân mình và thấy mắt cá chân phải đã bị bầm tím.
Trần Ninh lúc này mới đứng dậy, phủi phủi áo rồi lạnh lùng nói: “Long gia, đêm nay tôi đến để nói cho ông biết nguyên nhân cái chết của Long Tại Điền.
Tôi không muốn các người bị ả đàn bà Hải Tâm lợi dụng.”
“Trước khi tôi hết kiên nhẫn, chuyện vô lý này nên dừng lại.”
Long Tả Quyền tức giận nói: “Hải Tâm xúi giục con trai tôi là đúng.
Nhưng nó chết ở trong tay cậu cũng là sự thật.”
“Vợ chồng cậu mà không trả giá, đừng hòng rời khỏi Ký Châu.”
Trần Ninh sắc mặt nặng nề, ánh mắt trở nên lạnh lùng: “Haiz, bất kể là trước nay hay bây giờ, Ký Châu vẫn chưa tới lượt ông ra quyết định.”
Long Tả Quyền nghe xong càng tức giận.
Ông ta hồi thúc Phật Đạo Song Tỉnh: “Thôn Phật, Tử Dương, xin hai người nhanh chóng hạ gục tên này.
Đừng để hắn tự phụ nữa.”
Phật Tử và Tử Dương nhìn nhau, đồng thanh nói: “Giết!”
Hai người vừa nói xong, cả người bọn họ đồng loạt chuyển Ề động.
Giống như hai tia chớp lao thẳng về phía Trần Ninh.
Thời điểm Tử Dương đến gần Trần Ninh, trong tay hắn áo lóe lên một tia sáng.
Đó là một con dao sắc bén từ trong tay áo tuột ra và rơi vào tay hắn.
Hắn cầm con dao nhỏ và muốn đâm mạnh vào tim của Trần Ninh.
Chiêu này là chiêu thức nỏi tiếng của hắn, được gọi là “Rồng xanh trong tay áo”.
Xuất chiêu bắt ngờ, nhanh nhẹn sắc bén.
Trần Ninh giơ tay phải lên, ngón trỏ cùng ngón giữa, nhẹ nhàng kẹp chặt dao của Tử Dương.
Đồng tử của Tử Dương đột nhiên mở tol Cái gì?
Tuyệt chiêu mạnh nhất của hắn – Rồng xanh trong tay áo – chiêu thức đã giết chết vô số kẻ mạnh dưới con dao ấy.
Lại bị Trần Ninh bắt được chỉ bằng hai ngón tay?
Lúc này, Thôn Phật cũng lao tới như một quả đạn pháo.
Hắn ta với cái đầu có 9 dấu sẹo tròn đang cúi đầu muốn đâm vào eo Trần Ninh.
Chiêu Thiết Đầu Công của hắn có thể đụng bể cái lu nước bằng gỗ thô.
Nhìn thấy cái đầu tròn vo của hắn, chính là sắp tông vào eo Trần Ninh!
Trần Ninh đột nhiên giơ chân lên, đầu gối chống lấy đầu Thôn Phật một cách hung dữ.
Đùng!
Một tiếng động lớn vang lên!
Đầu gối của Trần Ninh đập vào đầu Thôn Phật!
Đột nhiên, đầu của Thôn Phật giống như quả dưa hấu bị va đập mạnh.
Máu bắn tung tóe, Thôn Phật ngửa đầu ngã xuống.
Hắn bị Trần Ninh giết chỉ bằng một cú đưa đầu gồi.
Long Tả Quyền và một nhóm người họ Long tại hiện trường há hốc mồm.
Tử Dương và Thôn Phật đều là những đệ tử đáng tự hào của Long Nhiếp.
Họ có mối quan hệ cá nhân rất tốt, tình cảm như anh em.
Nhìn thấy Thôn Phật bị Trần Ninh giết chết.
Trong mắt Tử Dương lập tức nỗi lên sát khí.
Hắn rồng lên: “Mày dám giết bạn của tao.
Chết đi!”
Anh ta vừa nói vừa dùng hết sức bình sinh.
Đẩy con dao trên tay, cố gắng đâm nó vào người Trần Ninh.
Tuy nhiên, dù Trần Ninh chỉ dùng hai ngón tay để kẹp.
Nhưng con dao vẫn không thể tiền thêm về phía trước.
Tử Dương kinh ngạc và tức giận!
Trần Ninh “Hừ” một tiếng, dùng sức hai ngón tay!
Pặ!
c Một tiếng nỗổ vang lên!
Con dao mỏng manh ấy vỡ vụn như thủy tinh.
Đồng tử của Tử Dương đột nhiên co rút lại!
Trần Ninh cầm một mảnh dao giữa hai ngón tay.
Anh thản nhiên phẫy ra, mảnh vỡ bay đi như đạn.
Một tiếng “Rẹt”, mảnh lưỡi dao sắc bén đã cắt cổ Tử Dương.
Hành động của Tử Dương lập tức đông cứng lại.
Hắn lấy tay che cổ mình, nhưng máu vẫn không ngừng tuôn ra từ ngón tay và miệng.
Cuối cùng, anh ta không dám tin mà đi theo dấu chân của Thôn Phật mà chết.
Khi Long Tả Quyền và những người khác thấy thế, bọn họ hoàn toàn sợ hãi và ánh mắt đầy sự hoảng loạn.
Trần Ninh này quá kinh khủng!
Hai vị cao thủ của tộc trưởng – liên thủ Phật Đạo Song Tỉnh cũng không phải là đối thủ của Trần Ninh.
Họ lần lượt chết dưới tay Trần Ninh.
Trần Ninh phủi tay áo, thờ ơ nhìn Long Tả Quyền.
Long Tả Quyền run lên như nhìn thấy thần chét.
Nhiều thuộc hạ Long gia vây quanh Long Tả Quyền, kinh hãi hét lên: “Bảo vệ lão gia!”
Trần Ninh đưa tay lên dặn dò Điển Chử: “Đưa hắn tới đây!”
“Tuân lệnh!”
Điển Chử và Bát Hỗ Vệ di chuyển ngay lập tứ!
c Trong phút chốc, đám người Long gia đều lập tức gào lên thảm thiết.
Một lúc sau, đám thuộc hạ của Long gia đều đều gãy tay gãy chân.
Chúng ngã xuống đắt rên rỉ.
Điển Chử kéo Long Tả Quyền qua như một con gà, rồi ấn mạnh xuống.
Long Tả Quyền khuyu xuống đất!
Trần Ninh lãnh đạm nói: “Long Tả Quyền, tôi tới nhắc nhở ông đừng bị bà Hải Tâm lợi dụng.
Tôi cho ông cơ hội, ông không muốn sao?”
l Long Tả Quyền đã mắt đi sự kiêu ngạo vừa rồi.
Ông ta đổ mồ hôi, cả người như mới được vớt lên khỏi mặt nước.
Ông ta quỳ xuống trước mặt Trần Ninh và không ngừng van xin: “Muốn, tôi sai rồi.
Tôi không chấp mê bát ngộ nữa, xin hãy cho tôi một cơ hội nữa…”
Trần Ninh gật đầu: “Ở trà lâu Phú Xuân, tôi đã tha ông một lần.”
“Đêm nay tôi có thể tha thêm lần nữa!”
“Nhưng mà bắt quá tam, nếu còn lần sau, ông sẽ không may mắn đâu!”
Long Tả Quyền gật đầu liên tục, run giọng nói: “Đúng, đúng, tôi biết, cám ơn Trần thiếu gia đã không giết.”
Trần Ninh quay người rời đi!
Điển Chử và Bát Hỗ Vệ bước chân rời đi.
Ra khỏi Long gia, Điển Chử và Bát Hồ Vệ lái xe chở Trần Ninh trở lại khách sạn.
Trên đường đi, Điển Chử nói: “Thiếu soái, tôi đã điều tra gã Long Tả Quyền.
Hắn có tính cách tham lam, xảo quyệt, có thù ắt báo.”
“Tôi nghĩ cho dù hắn đã thoát khỏi nguy hiểm đêm nay.
Thì vết sẹo cũng sẽ mau hết, hắn có thể sẽ gây rắc rối nữa thôi.”
Trần Ninh nhẹ nhàng nói: “Không sao.
Nếu như hắn cứ chấp mê bắt ngộ.
Tôi sẽ quét hết Long gia.”
Điễn Chử nghe thế liền gật đầu, lập tức nghĩ ra gì đó liền nói: “Thiếu soái, còn có chuyện muốn báo cáo với anh.”
Trần Ninh bình tĩnh nói: “Nói!”
Điển Chử nói: “Thị trưởng Ngụy Khang ở thành phố Ký Châu, con trai ông ta Ngụy Minh Hiên và Lưu Băng Băng sẽ kết hôn vào ngày mốt.
Ông ấy muốn mời anh đến dự đám cưới.”
Trần Ninh nghe xong liền dở khóc dở cười: “Cái ông Ngụy Khang đó, mới đây thôi đã đánh con trai ông ta bằng thắt lưng da.
Con trai ông ta mai mốt sưng đầu sưng mũi đi lấy vợ.
Cái này có thích hợp sao?”
Điển Chử cũng cười nói: “Chắc là do ngày cưới đã định sẵn rồi.
Ngày lành tháng tốt không thay đổi được, nên tổ chức hôn lễ như đã định.”
Điển Chử còn nói thêm: “Sau khi Ngụy Khang biết con trai mình đã xúc phạm anh.
Ông ta về nhà vẫn đứng ngồi không yên.”
“Nếu thiếu soái đồng ý tham dự hôn lễ của con trai ông ấy.
Thì ông ấy sẽ cảm thấy thiếu soái đã thật sự tha thứ cho hắn, nếu không sau này ông ta sẽ rất lo lắng.”
Trần Ninh cười nói: “Ký Châu là nơi tôi lớn lên, tôi đến để giải quyết người Trần gia cùng ả đàn bà Hải Tâm kia.
Nên không tránh khỏi có liên hệ với những người đứng đầu Ký Châu.”
“Sự kinh hoàng và sợ hãi của Ngụy Khang cũng nên được xoa dịu.”
“Cậu giúp tôi nói với ông ây răng tôi sẽ tham dự lễ cưới của con trai ông ta vào ngày mốt.”
Điển Chử lịch sự nói lớn: “Vâng!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...