Trần Hùng nói xong, lớn giọng: “Người đâu! Bắt lấy tên nghịch tử này cho tôi!”
Những tên lính đánh thuê Tống Táng Giả ở đó cơ bản không có ai nghe hiểu ông ta đang nói gì.
.
Truyện Mạt Thế
Người nghe hiểu tiếng phổ thông chỉ có minh vương Hắc Đế Tư cũng không kịp ra lệnh cho thủ hạ.
Đám người Trần gia lập tức bước ra, xông về phía Trần Ninh.
Người đầu tiên ra tay là Tùy Bằng, người đàn ông này đã theo Trần Hùng hai mươi năm, cùng Trần Hùng chỉnh chiến thiên hạ, có thể nói Trần Bằng là cánh tay đắc lực của Trần Hùng.
Ngoài bốn mươi tuổi nhưng thân thể vẫn đặc biệt cường tráng, Tùy Bằng ánh mắt sắc bén, vừa bước ra mấy bước, còn chưa tới gần Trần Ninh.
Trần Ninh đã lạnh lùng mở miệng: “Tùy Bằng, tôi không ngờ đến người vội vàng ra tay với tôi lại là ông!”
“Mươi năm trước, bố ông mắc bệnh ung thư, viện phí chữa trị cao ngất!”
“Ông cầu xin giúp đỡ, gặp ai cũng quỳ gối, nhưng không có bạn bè người thân nào đồng ý giúp đỡ ông!”
“Cuối cùng thì mẹ tôi tâm địa thiện lương, giúp ông giải quyết viện phí và cứu bố ông.”
“Bây giờ, ông dám ở trước mặt mộ mẹ tôi ra tay với tôi?”
Lời nói của Trần Ninh như sét đánh giữa trời quang, làm Tùy Bằng một thân cứng đờ, bước chân cũng lập tức dừng lại.
Sát khí trên mặt Tùy Bằng cũng không còn nữa, thay vào đó là kí ức và sự áy náy, ông ta cúi đầu xấu hổ, nhỏ giọng nói: “Thiếu gia, thuộc hạ không dám…”
Trần Hùng nhìn thấy, mắt trừng lớn.
Trần Ninh trầm mặc hướng về phía những người hầu sau lưng Trần Hùng, lạnh lùng tiếp tục nói: “Trương Thuận, năm xưa ông bài bạc, ôm một số tiền lớn của Trần Hùng đi đánh bạc, cuối cùng mất trắng.
Trần Hùng tức giận muốn chặt hai tay của ông.”
“Lúc đó là ai khốn khổ cầu xin cho ông, để Trần Hùng tha ông một lần?”
Trương Thuận trong đám người Trần gia, sắc mặt thay đổi, khóe miệng run rẫy yếu ớt nói: “Là mẹ của thiếu gia người, Lý phu nhân đã thay tôi cầu xin!”
Trần Ninh gật gật đầu, tiếp tục nhìn về phía đám người hầu nhà họ Trần, đem những chuyện mẹ anh ta đã từng cứu đám người này thuộc trong lòng bàn tay, từng chuyện nhắc đến rõ ràng.
Những ông lão đã đi theo nhà họ Trần hai ba mươi năm, từng người bị Trần Ninh nói đến khắp mặt đều một vẻ xấu hỗ và căm phẫn.
Đầu óc rũ rượi, cũng không có ai dám ho he chém giết nữal Chuyện này khiến cho Trần Hùng ngây người ra!
Cuối cùng, Trần Ninh mặc nhiên hướng về đám người Tùy ‘ Bằng nói: “Bây giờ, bây giờ các người ai muốn giết tôi có thể ra tay rồi!”
Đám người Tùy Bằng toàn bộ đều cúi đầu, nhỏ tiếng nói: “Không dám nữa!”
Trần Hùng nghe thấy liền hừ ra một tiếng lãnh khí, đồng thời cơn tứ tự trong tim dâng lên, gào thét: “Các người rốt cuộc là thủ hạ của tôi hay là thủ hạ của nó? Đến mệnh lệnh của tôi các người cũng không dám nghe nữa?”
“Tôi bây giờ muốn tất cả các người ra tay, bắt lấy nghiệt chủng này!”
Nhóm người Tùy Bằng cùng nhau quỳ xuống, cúi đầu, vẻ mặt khốn khổ nói: “Lão gia, chuyện này thật sự chúng tôi làm không được, ngài trừng phạt chúng tôi đi!”
Trần Hùng giận không thể nói, giơ chân lên hung hang đá vào đám người Tùy Bằng ngã dúi, lớn tiếng giận dữ mắng mỏ: “Tôi nuôi các người có lợi ích gì? Có tin tôi giết luôn các người?”
Đám người Tùy Bằng không dám phản kháng, nhưng cũng không đồng ý giết Trần Ninh.
Bọn họ bò trên đất, cứng đầu nói: “Lão gia, Lý phu nhân trước đây đối với chúng tôi có ân! Người bảo chúng tôi giết thiếu gia, chúng tôi bất luận thế nào cũng không thể ra tay, người giết luôn chúng tôi đi!”
Trần Hùng tức đến gân xanh nổi lên: “Các người thật sự cho rằng tôi không dám giết các người?”
Trần Ninh vỗ tay tán thưởng, khen ngợi đám người Tùy Bằng: “Ha ha… Các người dưới trướng tên bạo quân này mà vẫn có thể giữ cho mình một tắm lòng như vậy! Thật đáng khen ngợi!”
“Dựa vào điểm này của các người, hôm nay tôi có thể càng tha mạng cho các người không chết!”
Đám người Tùy Bằng nghe thấy Trần Ninh nói câu này, đều kinh hãi.
Bây giò là tình huống gì? Bản thân cậu còn khó bảo toàn tính mạng, còn lớn mật nói tha cho người khác con đường sống?
Đây cũng quá không biết sống chết rồi!
Những người hầu nhà họ Trần đưa mắt nhìn nhau, đều không nói câu nào!
Trần Hùng càng tức giận mà cười nói: “Ha ha, Trần Ninh mày đúng là chưa thấy quan tài chưa đỗ lệ!”
“Mày cho rằng với chút ân huệ nhỏ năm đó của mẹ mày với bọn họ, làm người của tao cũng xấu hỗ không dám giết mày!
Thì tao hôm nay không thể trị mày hay sao?”
“Hắc Đề Tư!”
Người đàn ông bên cạnh ông ta trên người mặc một bộ chiến phục màu đen, trên lưng dắt thêm hai khẩu súng lục và con dao chiến dắt dưới chân, nhếch mép để lộ hàm răng trắng bệch, cười gần nói: “Trần lão gia cuối cùng cũng quyết định ra tay rồi sao?”
“Mời phân phó! Đoàn lính Tống Táng Giả sớm đã chờ được sống hiến sức lực cho ông rồi!”
_ Toàn bộ lính đánh thuê ở đây tay đều siết chặt vũ khí, sẵn sáng chuẩn bị nghe lệnh hành động rồi!”
Trần Hùng không vội vàng ra lệnh cho đám người Hắc Đề Tư ra tay, mà nhìn Trần Ninh cười một cách thắng lợi, lạnh lùng khiêu khích Trần Ninh: “Trần Ninh, cậu thật làm tôi cảm thấy thất vọng.
Tôi cho rằng cậu tuyên chiến với tôi, có thể mang chuyện gì đó ra làm tôi kinh ngạc!”
Trần Ninh mỉm cười: “Nếu như ông đã nói như vậy rồi, vậy tôi cũng không ngại làm ông thất vọng! Điển Chử…”
Điển Chử nghe thấy, lập tức giơ tay phải lên, năm ngón dùng lực nắm thành quyền.
Trần Hùng và đám người Hắc Đế Tư ngây người ra, đây là động tác gì? Đây là phải hành động để truyền đạt một mệnh lệnh nào đó sao?
Nếu như đang truyền đạt mệnh lệnh thì Điển Chử là đang truyền mệnh lệnh cho ai?
Ngay lúc Trần Hùng và đám người Hắc Đề Tư đang nghỉ ngờ trong lòng, đột nhiên phía xa có thứ bay lên như pháo hoa, sau đó nổ tung một tiếng trên trời.
Trần Hùng hoảng hốt, đây là thứ gì?
Đám người Hắc Đề Tư nhìn thấy, đều mở to mắt, miệng há hốc kinh ngạc.
` Hắc Đề Tư vừa hoàn hồn, kinh hãi tức giận gầm lên: “Đạn tín hiệu, hơn nữa còn là đạn tín hiệu quân dụng!”
Vào lúc này, phía xa trên trời xuất hiện hai đốm đen nhỏ.
Điểm đen này càng ngày càng lớn, càng mở càng thấy rõ.
Hóa ra đây là hai chiếc máy bay chiến đầu mới nhất của Hoa Hạ đang bay ở độ xao thấp.
Hắc Đề Tư nhìn thấy càng ngày càng gần, hai chiếc máy bay rất độc đoán, bọn họ không thể nhìn thấy những tên lửa khác nhau đang treo dưới hai chiếc máy bay bằng mắt thường.
“Mẹ nó!”
Minh vương Hắc Đề Tư không thể không chửi thê.
Hai chiếc máy bay chiến đấu lướt qua trên đầu đám người ở dưới, hai chiếc máy bay chiến đấu đột ngột tăng tốc, tạo thành hai âm thanh lớn như hai tiếng sắm nỗ bên tai mọi người.
Ăm!
Ăm!
Khiến những người ở hiện trường từng người ném vũ khí, khuôn mặt đau khổ che hai tại ngồi xm xuống.
Nhiều người thấy khó chịu bởi âm thanh đó, không ít người bị mắt đi thính lực trong thời gian ngắn, thậm chí có người trực tiếp ngất xỉu vì ảnh hưởng của âm thanh này!
Trần Hùng cũng che hai tai lại vẻ mặt đầy đau khổ, nhưng trong mắt càng thêm kinh hãi.
Lúc nãy Hắc Đế Tư không hề che tai lại, bây giờ mới lắc lắc đầu khiến mình tỉnh táo, trong miệng không ngừng chửi: “Mẹ kiếp! Mẹ kiếp…”
Trong lòng hắn còn kinh hoàng hơn cả Trần Hùng.
Thậm chí còn điều động cả máy bay chiến đấu, tình huống này nằm ngoài tầm kiểm soát của hắn.
Bây giò đã không phải vấn đề hoàn thành nhiệm vụ nữa!
Sự xuất hiện của đạn tín hiệu quân dụng và máy bay chiến đấu này đã nói rõ, quân đội Hoa Hạ đã để mắt đến họ rồi!
Tin rằng họn họ toàn quân sẽ bị chìm, toàn bộ sẽ phơi bày ở nơi đây!
Trái tim của Hắc Đề Tư đang rỉ máu, đang hối hận, sớm biết thì hắn đã không tham lam, không bước vào cắm địa của lính đánh thuê thì tốt rồi!
Trần Ninh và Điển Chử hai người họ ngạo mạn đứng tại chỗ.
Bọn họ đã đừng tham gia chiến đấu ở chiến trường, âm thanh này đối với họ mà nói thì chỉ như là cắn mốt miếng bánh mà thôi.
Hoàn toàn không bị ảnh hưởng, càng không như những người Trần Hùng và đám người Hắc Đề Tư.
Hắc Đề Tư đã nhận ra mình đã đắc tội với Trần Ninh, hắn lớn giọng nói với Trần Hùng: “Trần lão gia, tình huống không hay, nhiệm vụ này chúng tôi không có cách nào tiếp tục rồi! Chúng tôi sẽ sớm rời khỏi đây càng sớm càng tốt, nếu không sợ rằng toàn bộ sẽ phơi xác nơi này!”
Hắc Đề Tư nói xong, liền muốn triệu tập những thủ hạ lính đánh thuê của hắn toàn bộ rút lui.
Nhưng vào lúc này, phía xa truyền đến tiếng ầm ầm càng ngày càng lớn, cuối cùng rung chuyển cả ngọn núi.
Trần Hùng và đám người Hắc Đề Tư kinh hãi nhìn nhau, trong lòng nghĩ rốt cuộc đây là chuyện gì!
Lâu sau đó lại có người hét lên một tiếng chói tai: “Là xe tăng bọc thép! Khắp núi đều là xe tăng bọc thép, phía xa còn có quân đội!”
“Trời ơi! Chúng ta bị đoàn quân thiết giáp hạng nặng của Hoa Hạ bao vây rồi!”
Hắc Đế Tư và nhóm người Trần Hùng kinh hãi nhìn xung quanh ngọn núi ngô đồng, xuất hiện vô số những chiếc xe tăng bọc thép.
Ngoài ra còn có số lượng lớn quân đội vũ trang, bước đi chỉnh tề, đông nghịt đang bao vây lại!
Trên trời phía xa, vô số những chiếc máy bay trực thăng, giống như những đám mây đen che trời mà đến…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...