Chiến Long Vô Song


Buỏi chiều, Trần Ninh lái xe đến nhà trẻ, tự mình đón con gái tan học.



Bố con bọn họ về đến nhà, chợt phát hiện trong phòng khách lại có một nhóm người, đang cãi vã kịch liệt.



Hóa ra, là cả nhà Tống Thanh Tùng đến.



Tống Thanh Tùng dẫn một nhóm người nhà tới, thứ nhất là trách cứ Tống Sính Đình gây ra đại họa tày trời, còn liên lụy đến cả nhà bọn họ, thứ hai là khuyên Tống Sính Đình mau chóng ly hôn với Trần Ninh, phủi sạch quan hệ với anh.



Tống Trọng Bân và Mã Hiểu Lệ nghe nói trùm dược Thiên Trúc mà Trần Ninh đánh bị thương, lại là em trai của Ba Triệt – quân phiệt Thiên Trúc.



Còn nghe nói Ba Triệt muốn đích thân đến Hoa Hạ trả thù!

Tống Trọng Bân và Mã Hiểu Lệ sợ tới mức mặt trắng bệch.



Sắc mặt Tống Sính Đình cũng tái nhọt, mặt đầy hối hận và sợ hãi, nhưng cô lại cắn môi nói: “Ông nội, mọi người đừng khuyên cháu ly hôn nữa, cháu sẽ không ly hôn với Trần Ninh.”

“Anh ấy là vì cứu cháu, mới đánh A Bồ bị thương.”

“Ba Triệt đến trả thù cho em trai anh ta, cháu bằng lòng cùng Trần Ninh gánh vác hậu quả.”

Tống Thanh Tùng cả giận nói: “Gánh vác, mày gánh vác nổi không?”

“Mày có biết đến lúc đó ngay cả nhà họ Tống chúng ta cũng xui xẻo theo hay không?”

“Bây giờ nhà họ Tống chúng ta đã bị các người hại tới mức tổn thất một tỉ, mày sắp chết đến nơi rồi còn không biết ăn năn hồi hận.”

Tống Sính Đình cắn môi: “Cháu sẽ không ly hôn với Trần Ninh, cho dù chét, chúng cháu cũng phải chết cùng nhau!”

Tống Thanh Tùng bị lời nói này của Tống Sính Đình làm cho tức giận đến mức cả người run rẫy.



Đám người Tống Trọng Hùng và Tống Trọng Bân nhao nhao mắng Tống Sính Đình không biết điều, là sao chổi, tự mình tìm chết đừng liên lụy đến nhà họ Tống bọn họ.




Lúc này Trần Ninh sầm mặt, ôm con gái bước vào, lạnh lùng nói: “Các người làm loạn đủ chưa?”

Cả nhà Tống Thanh Tùng nhìn thấy Trần Ninh, có chút sợ sệt.



Tống Thanh Tùng tay chống gậy, trọn mắt nhìn Trần Ninh nói: “Thằng tiểu ôn thần nhà mày, gây ra họa lớn như vậy, còn có mặt mũi lên tiếng?”

Trần Ninh lạnh lùng nói: “Dạy dỗ Abu Thiên Trúc, tôi không cảm thấy gây ra họa gì, hơn nữa chuyện nhà chúng tôi, không phiền các vị hao tổn tâm trí, mời các vị về cho.”

Tống Thanh Tùng cả giận nói: “Mày nói nghe đơn giản dễ dàng, mày có biết đại quân phiệt Đông Nam Á là Ba Triệt lập tức muốn đến báo thù cho em trai cậu ta, nhà họ Tống chúng ta đều bị chúng mày làm liên lụy rồi hay không?”

“Chúng ta bị ép lấy ra một tỉ tiền vốn, mời tộc trưởng của nhà họ Tống tỉnh thành cầu xin Ba Triệt tha thứ cho chúng ta, tổn thất này đều là do mày gây ra.”

Trần Ninh nghe vậy, bình thản nói: “Khoản tiền này, tôi sẽ bảo nhà họ Tống tỉnh thành trả lại cho các vị.”

“Còn về Ba Triệt, nếu anh ta thật sự dám đến, tôi bắt anh ta quỳ, anh ta không dám đứng.”

Ngang ngạnh có chấp!

Tống Thanh Tùng bọn họ thấy Trần Ninh sắp chết đến nơi vẫn dám nói mạnh miệng kiểu này.



Ai cũng tức đến sắp phát điên!

Tống Thanh Tùng bụng đầy lửa giận nói với bố con Tống Trọng Bân và Tống Sính Đình: “Tao không quan tâm nhà chúng mày sống hay chết nữa, tóm lại nhà chúng mày đừng liên lụy đến nhà chúng tao là được!”

Nói xong, Tống Thanh Tùng liền đưa người nhà tức tối rời đi.



Lúc này, trong nhà chỉ còn lại Trần Ninh, Tống Sính Đình, Tống Thanh Thanh, Tống Trọng Bân, Mã Hiểu Lệ, còn cả Đồng Kha vẫn luôn im lặng.



Mã Hiểu Lệ mặt đầy rầu rĩ, muốn nói lại thôi.



Tống Trọng Bân yên lặng hút thuốc, không nói gì.




Sắc mặt Tống Sính Đình cũng tái nhợt, mắt đầy âu lo.



Biết được đắc tội với Ba Triệt – đại quân phiệt Đông Nam Á, còn được biết Ba Triệt muốn đích thân đến Hoa Hạ tìm bọn họ tính số, cả nhà Tống Sính Đình đều chìm trong bầu không khí kiềm chế.



Trần Ninh mỉm cười an ủi nói: “Mọi người yên tâm đi, trên đất của Hoa Hạ chúng ta, vẫn chưa tới lượt Abu Thiên Trúc bọn họ muốn làm gì thì làm.”

“Hơn nữa con đã đi lính mấy năm, cũng quen mặt một vài thủ trưởng trong quân đội, nếu thật sự có chuyện, thủ trưởng trong quân đội chắc chắn sẽ không khoanh tay đứng nhìn.



Đúng vậy!

Chỗ này là trong Hoa HạiI Ba Triệt cho dù là đại quân phiệt nước ngoài, chắc hẳn cũng không dám quá mức huyênh hoang phách lối ở trong Hoa Hạ đâu nhỉ?

Cả nhà Tống Sính Đình nghĩ như vậy, tâm trạng thấp thỏm cũng vơi bớt một chút.



Cả nhà Tống Thanh Tùng ra khỏi hoa viên Giang Tân, mọi người chửi kháy Trần Ninh, mắng không ngừng miệng.



Tống Thanh Tùng lo lắng nói: “Mặc dù Trần Ninh nói nó sẽ gánh chuyện này, nhưng tôi sợ là sợ Ba Triệt không tha thứ, tiện thể hủy diệt luôn nhà họ Tống chúng ta!”

Tống Trọng Hùng hỏi: “Bố, chuyện này làm sao mới tốt?”

Tống Thanh Tùng híp mắt nói: “Mấy đứa quên rồi, trước đây khi nhà họ đặng ở Đông Hải đến gây khó khăn cho nhà họ Tống chúng ta, Vương Đạo Phương – thủ trưởng quân khu Trung Hải, dẫn đầu một đội quân tiến đến, bắt tất cả người nhà họ Đặng hay sao?”

Đám người Tống Trọng Hùng nghe vậy, kinh ngạc vui mừng nói: “Bố, bố là muốn đi mời tướng quân Vương Đạo Phương, lại lần nữa giúp gia đình chúng ta?”

Tống Thanh Tùng cười híp mắt nói: “Đúng vậy!”

Ba Triệt có lợi hại hơn nữa, cũng là quân phiệt của Thiên Trúc.




Nếu chúng ta có thể mời được tướng quân Vương Đạo Phương giúp gia đình chúng ta, có đội quân lớn của quân khu Trung Hải ở đó, Ba Triệt chắc chắn không dám động vào một sợi lông của nhà họ Tống chúng ta.”

Mọi người trong nhà họ Tống nghe vậy đều mừng rỡ khôn xiết.



Bọn họ không chút do dự, lập tức chuẩn bị hậu lễ, đến quân khu Trung Hải xin gặp thủ trưởng Vương.



Rất nhanh, Vương Đạo Phương liền đích thân tiếp đón nhóm người Tống Thanh Tùng tại phòng làm việc.



Vương Đạo Phương nhìn nhóm người Tông Thanh Tùng mặt đầy nụ cười nịnh nọt, lại nhìn một đống quà nhà Tống Thanh Tùng mang đến, bình thản nói: “Mọi người đến tìm tôi có chuyện gì?”

Tống Thanh Tùng không giấu giêm, trực tiếp kể qua một lượt chuyện đã xảy ra.



Cuối cùng, Tống Thanh Tùng nói với vẻ mặt đưa đám: “Thủ trưởng Vương, Ba Triệt quân phiệt Thiên Trúc đó, muốn đến Hoa Hạ báo thù, tôi sợ cậu ta giận cá chém thót lên nhà họ Tống chúng tôi, muốn mời ngài giúp nhà họ Tống chúng tôi thêm một lần nữa.”

Vương Đạo Phương nghe vậy, nói với ý vị sâu xa: “Hà hà, nhà họ Tống mọi người thật là thú vị, trong nhà mọi người có một vị thần tiên mà mọi người không vái lạy, chạy tới chỗ điện nhỏ này của tôi, tôi như một thổ địa công nhỏ, mọi người thế này không phải là bỏ gốc cầu ngọn sao?”

Thần tiên!

Thổ địa công!

Cả nhà Tống Thanh Tùng trố mắt nhìn nhau, đầu đầy mơ hồ.



Vương Đạo Phương thân là tổng chỉ huy quân khu Trung Hải, đường đường thiếu tướng lại tự nhận là một thổ địa công nhỏ bé, còn nói nhà họ Tống có một vị thần tiên.



Lễ nào, trong nhà họ Tống có người còn tài giỏi hơn thủ trưởng Vương gấp trăm lần?

Trời ạt Tống gia có người giỏi như vậy từ lúc nào chứ?

Tống Trọng Hùng băn khoăn lo sợ nói: “Ai trong nhà họ Tống chúng tôi lại giỏi như vậy, lại còn giỏi hơn cả thủ trưởng Vương đây, chắc không phải là tên Trần Ninh đó chứ?”

Trần Ninh!

Trần Ninh còn tài giỏi hơn thủ trưởng Vương?

Cả nhà Tống Thanh Tùng đều kinh ngạc sợ hãi, bọn họ đang chuẩn bị nghe ngóng từ chỗ Vương Đạo Phương rốt cuộc Trần Ninh có thân phận gì?

Nhưng chính vào lúc này, Tống Phi Phi mặt đầy cười nhạo nói: “Bố, chú hai, ông nội, mọi người thật sự nghĩ nhiều rồi.

Cái tên vô dụng Trần Ninh đó, anh ta sao có thể tài giỏi hơn thủ trưởng Vương?”


“Nếu con đoán không lầm, thủ trưởng Vương nói nhà chúng ta có một nhân vật tài giỏi, chắc chắn là đang nói tới bạn trai con – Chung Tự Cường.”

Tống Phi Phi vừa nói xong, đám người Tống Thanh Tùng đầu tiên đều sửng sốt, lập tức nhao nhao lộ ra biểu cảm bừng tỉnh.



Tống Phi Phi dương dương đắc ý nói: “Nghe nói bạn trai con có được rất nhiều sự yêu mến của tướng quân Lưu Chấn Bình – tổng chỉ huy quân khu Giang Nam, tiền đồ vô hạn.”

“Lần trước nhà họ Đặng ở Đông Hải muốn gây bắt lợi cho nhà họ Tống chúng ta, chính là bạn trai con ra mặt, mời các vị lãnh đạo giúp đỡ.

Cuối cùng điều động cảnh sát hình sự, cảnh sát đặc nhiệm, cảnh sát vũ trang và cả quân đội, mạnh tay dạy dỗ Đặng gia.”

Đám người Tống Thanh Tùng đều gật đầu tới tấp.



Chỉ có Vương Đạo Phương lộ ra biểu cảm như cười như không.



Vương Đạo Phương thầm nghĩ: Bạn trai cô chẳng qua chỉ là một thượng úy quèn, bình thường ngay cả tư cách nói chuyện với tướng quân Lưu cũng không có, còn mời các vị lãnh đạo giúp đỡ, điều động nhóm lớn quân đội cảnh sát, thật là nghĩ nhiều quá.



Tống Thanh Tùng chú ý đến biểu cảm như cười như không của Vương Đạo Phương, ông ta hồ nghỉ hỏi: “Thủ trưởng Vương, người còn tài giỏi hơn ngài mà ngài nói đến có phải là cháu rễ tôi hay không?”

Mặc dù Chung Tự Cường và Tống Phi Phi vẫn là quan hệ yêu đương, nhưng trong lòng Tống Thanh Tùng đã coi Chung Tự Cường là cháu rễ.



Vương Đạo Phương nghe vậy cười nói: “Đúng thế!”

Cả nhà Tống Thanh Tùng nghe vậy mặt mày hớn hở, hoan hô nói nhà họ Tống bọn họ có rễ tài, không sợ bị người ta ức hiếp rồi.



Nhưng cả nhà Tống Thanh Tùng bắt luận thế nào cũng không ngờ, cháu rễ mà Vương Đạo Phương nói, là chỉ Trần Ninh, chứ không phải Chung Tự Cường.



Cả nhà Tống Thanh Tùng dương dương đắc ý, cáo từ Vương Đạo Phương.



Bọn họ vội vã về nhà, vội vã gọi Chung Tự Cường tới, bảo Chung Tự Cường bảo vệ nhà họ Tống bọn họ.



Tốt nhất là Chung Tự Cường lại điều động đội quân lớn tới, giống lần dạy dỗ nhà họ Đặng lần trước, mạnh tay dạy dỗ Ba Triệt quân phiệt.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui