Phùng Bảo Lai nghe vậy, trong lòng mừng rỡ, trong mắt cũng lộ rõ sự xảo quyệt.
Tuy nhiên khi ngẩng đầu lên, hắn ta tỏ ra thật thà, ôn hậu hỏi: "Thật không?"
Đồng Kha gật đầu: "Tất nhiên rồi."
Đồng Kha ngại ngùng không dám nhìn vào mắt Phùng Bảo Lai, cô cảm thấy bản thân có một chút tự ti.
Ngay từ nhỏ, cô đã cảm thấy anh hùng cứu mỹ nhân, mỹ nhân lấy thân báo đáp là câu chuyện đẹp nhất.
Ngày hôm qua, sau khi tỉnh dậy tại bệnh viện, cô xúc động, khẩn thiết tìm người hùng cứu cô.
Tuy nhiên, khi tìm thấy Phùng Bảo Lai, cô rất vui mừng nhưng lại cảm thấy có điều gì đó không ổn.
| Có điều gì đó không ổn, bản thân cô cũng không thể giải thích được.
Đồng Kha lúc này vội vàng chuyển đề tài, chỉ về phía chiếc BMW X7 và nói với Phùng Bảo Lai: "Bảo Lai, chiếc này anh thích không, thích thì em mua tặng anh."
Phùng Bảo Lại vẫn còn muốn chơi trò lạt mềm buộc chặt nữa thì bất ngờ sau lưng họ có giọng nói trêu ghẹo vang lên: "Em họ ơi, hai người đi mua xe à?"
Đồng Khả và Phùng Bảo Lại đều ngạc nhiên, khi quay lại thì nhận ra là Trần Ninh và Tống Sính Đình.
Người đang nói là Trần Ninh,
Trần Ninh và Tống Sính Đình vừa rồi lặng lẽ đến gần nên đã nghe được màn đối thoại của họ.
Trần Ninh đã hiểu ra rằng, Đồng Kha đã coi người xấu thành người tốt, nhận nhầm người đàn ông trung niên đầu hói này | thành người cứu cố hôm qua.
Tối qua, trước khi đi ngủ Đồng Kha đã kể toàn bộ sự việc hôm trước với Tổng Sính Đình.
Lúc này Tổng Sính Đình đang nhìn về phía Phùng Bảo Lai, người đàn ông này có thân hình mập mập, nhìn thế nào cũng không giống người đàn ông mà Đồng Kha đã nói, đánh mấy chục tên côn đồ bị thương, mở một con đường máu để cứu Đồng Kha.
Vì thế Tống Sính Đình cũng lo lắng nói: "Em họ ơi, em nói đây là người đàn ông đã cứu em hôm qua sao?"
Đồng Kha đỏ mặt ngượng nghịu, nhỏ nhẹ thừa nhận: "Đúng vậy, chính là Bảo Lai đánh bại hàng chục tên côn đồ để cứu em hôm qua."
Phùng Bảo Lại thấy chút chột dạ, tuy nhiên anh ta vẫn ưỡn ngực lên ra dáng đánh bại mấy chục tên côn đồ đối với hắn là chuyện nhỏ.
Trần Ninh thoáng cong khóe miệng: "Tên mập này đi bộ vài bước thôi cũng thở gấp rồi, nói gì có thể đánh bại mấy chục tên côn đồ để cứu em?"
Đồng Kha mở to mắt, tức giận nhìn Trân Ninh: "Ha, bản thân mình là đồ bỏ đi, sao lại chế nhạo Bảo Lai? Bảo Lai giỏi hơn anh nhiều, anh ấy một mình đủ đánh một trăm thằng yếu đuối như anh."
Phùng Bảo Lại thầm hận Trần Ninh đến đáy lòng vì phá hoại chuyện tốt của hắn.
Nhân cơ hội này, hắn lập tức bước lên phía trước một bước, giơ cánh tay béo phì lên đe dọa: "Nhóc con, tôi không cần biết cậu là ai, cậu tin chỉ dựa vào lời bôi nhọ của cậu cũng đủ để tôi đánh cậu rụng răng không?"
Phùng Bảo Lại nghĩ hắn tuy không phải là cao thủ nhưng có thân hình to lớn, Trần Ninh có thân hình nhỏ hơn hẳn nhiều.
| Hắn cảm thấy nếu có đánh nhau thì hắn cũng chắc chắn thẳng Trần Ninh, bởi vậy mới không kiêng nể gì cả mà dám doạ Trần Ninh,
Trần Ninh nhìn Phùng Bảo Lai vai thô bụng béo đang trợn ngược mắt lên với mình, bình thản nói:"Tôi không biết anh đã lừa dối em họ chúng tôi như thế nào, nhưng tôi sẽ cho anh một cơ hội để nói thật và xin lỗi."
Đồng Kha phẫn nộ trừng mắt nhìn Trần Ninh: "Em không cho phép anh nói xấu Bảo Lai"
Phùng Bảo Lại cũng nhìn Trần Ninh hầm hầm, hung tợn nói: "Nhóc con, cậu còn như vậy thì đừng trách tôi không khách sáo."
Trần Ninh mỉm cười nói với Đồng Kha: "Em nói người này đánh bại mấy chục tên côn đồ, mở con đường máu để cứu em ư?
Đồng Kha tự tin vênh mặt: "Đúng vậy, có vấn đề gì không?"
Trần Ninh cười nói: "Anh nhìn thế nào cũng không thấy giống một cao thủ đánh nhau, sợ em nhầm người xấu thành người tốt, cuối cùng mất cả tiền lẫn thân, nên anh muốn giúp em xác nhận người này rốt cuộc có phải là người đàn ông ra tay giúp đỡ em không"
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...