| Câu nói này của Trần Ninh không chỉ khiến Chúc Cửu Linh sốc đến nỗi không thốt lên lời.
Mà ngay cả đám người Hoàng Viễn Đông, Lục Thanh Vân cũng chấn động luôn.
Không ngờ Trần Ninh lại yêu cầu người nhà họ Chúc rút khỏi giang hồ, nếu không thì anh sẽ tiêu diệt nhà họ Chúc.
Lời cảnh cáo này thật tàn nhẫn!
Trần Ninh nói xong, mọi người chưa kịp hoàn hồn thì anh đã rời đi cùng Điển Chử và Đổng Thiên Bảo.
Sau khi Trần Ninh và Điển Chỉ dẫn đầu binh đoàn đặc chủng Mãnh Long rút quân, cuối cùng thì mọi người trong đại sảnh không kìm được mà bàn tán xôn xao.
Bây giờ, điều Hoàng Viễn Đông cùng Lục Thanh Vân, Chúc Cửu Linh muốn biết nhất chính là Trần Ninh có lại lịch ra sao?
Tại sao Điển Chử lại bảo vệ anh như vậy, thậm chí không tiếc điều động binh đoàn đặc chủng Mãnh Long bao vây lực lượng vũ trang.
Tất cả mọi người đều dồn ánh mắt về phía Lý Phi Bằng.
Ai cũng cho rằng Lý Phi Bằng sự Điển Chử và Trần Ninh ắt biết điều gì đó.
Nhưng tiếc là Trần Ninh đã dặn dò các lãnh đạo cấp cao ở Trung Hải không được tiết lộ bí mật về thân phận của anh cho bất kỳ ai.
Cho nên Lý Phi Bằng nào dám để lộ thân phận của Trần Ninh.
Đứng trước câu hỏi của mọi người, ông chỉ có thể ậm ừ nói: "Nghe đâu Trần Ninh và Đổng Thiên Bảo từng làm lính trong quân đội biên giới phía Bắc, có lẽ trước kia họ là lính của Điển Chử.
Điển Chử bênh vực họ cũng là chuyện hiển nhiên"
Chúc Cửu Linh cùng Lục Thanh Vân nghe vậy đều yên tâm.
Hai bọn họ chỉ sợ Trần Ninh là người có chức có quyền!
mà thôi.
Nhưng hóa ra đối phương chỉ là lính dưới quyền Điển Chứ hồi trước, dù Điển Chứ có phách lối cỡ nào cũng chỉ là thượng tá
Nhà họ Chúc có mạng lưới quan hệ trong giới xã hội đen, giới kinh doanh, giới chính trị và quân đội, sao có thể bị một tên lính quèn dưới quyền Điển Chử nói tiêu diệt là tiêu diệt được ngay.
Thật nực cười!
Trần Ninh sắp xếp cho Đổng Thiên Bảo đến bệnh viện chữa trị, còn để đảm Thạch Thanh ở lại chăm sóc anh ta.
Sau đó anh mới về nhà.
Lúc anh về tới nhà, trời sắp sáng rồi.
Anh mau chóng đi ngủ, đến giữa trưa mới tỉnh giấc.
Trần Ninh rời giường, làm vệ sinh cá nhân rồi đi ra ngoài.
Anh thấy Tổng Trọng Bản đang xem tivi trong phòng khách, Mã Hiểu Lệ đang chuẩn bị cơm trưa trong phòng bếp, còn Tổng Sính Đình thì mới từ công ty trở về.
Tống Sính Đình không còn suy sụp như mấy hôm trước, bây giờ trông có tinh thần sáng láng, nét mặt không giấu được cảm xúc vui mừng.
Cô vừa trông thấy Trần Ninh, lập tức vui vẻ nói: "Trần Ninh, đã điều tra rõ sự cố ở công trường rồi, là do có người cố ý hãm hại | anh ạ.
Cảnh sát phụ trách vụ án đang tiến hành điều tra bước tiếp theo."
"Công ty bảo hiểm đã ứng trước tiền chữa trị cho các công nhân.
Công ty chúng ta đã bồi thường đầy đủ cho công nhân rồi."
| "Cục quản lý khẩn cấp cũng thông báo với công ty chúng ta là có thể hoạt động trở lại!"
Trần Ninh cười khẽ: "Tốt lắm, xem như sóng gió lần này đã qua.
Anh cũng có một tin tốt muốn báo với mọi người."
Tống Sính Đình, Tống Trọng Bân và cả Mã Hiểu Lệ vừa mới bưng thức ăn từ trong bếp ra nghe thấy Trần Ninh nói câu này, đều tò mò hỏi có tin tốt gì.
Trần Ninh mỉm cười nói: "Trước đây, cả nhà ông nội chơi xấu, không chịu gánh tổn thất của công ty Ninh Đại, đòi rút cổ phần với giá gốc một cách ngang ngược vô lễ.
Chẳng phải lúc ấy anh đã nói là sẽ khiến bọn họ phải hối hận sao?"
Nghe anh nói vậy, Tổng Sính Đình, Tống Trọng Bân và Mã Hiểu Lệ đều không nhịn được cười, nói đùa là sóng gió của công ty Ninh Đại đã qua, có lẽ cả nhà ông nội đang hối hận muốn chết.
Trần Ninh nói tiếp: "Thời gian bọn họ hối hận chỉ mới bắt đầu thôi.
Anh định đăng ký niêm yết cho công ty Ninh Đại.
Một khi công ty Ninh Đại niêm yết thành công, chắc chắn giá trị vốn hóa thị trường sẽ tăng theo.
Đó mới là lúc ông nội và bọn họ phải hối hận!"
Công ty niêm yết là điều vô số công ty mong ước.
Mắt Tổng Sính Đình mở to: "Niêm yết khó lắm, liệu công ty chúng ta có thể thành công không?"
Trần Ninh khẽ nở nụ cười: "Theo cải cách về quy chế niêm yết, chỉ cần phù hợp điều kiện của Ủy ban Sáng tạo Khoa học - Công nghệ là có thể niêm yết.
Để anh lo chuyện đăng ký niêm yết, em chuẩn bị giấy tờ và tài liệu liên quan là được."
Tổng Sính Đình vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, cô nói: "Ok!"
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...