Chiến Long Vô Song


Tống Hiến vừa nói xong, nhưng tên thuộc hạ bên cạnh đã có hai tên bước ra.


Hai người đàn ông này, một người gọi là Tống Văn, người kia là Tống Võ, hai người đều là người của tông chính Tống gia.


Tống Văn và Tống Võ đi đến sảnh chính của tập đoàn Ninh Đại, lễ tâm cười chào đón, lễ phép hỏi: “Xin chào hai vị tiên sinh, tôi là nhân viên lễ tân của tập đoàn Ninh Đại tên là Hoàng Mẫn, xin hỏi có thể giúp gì cho hai vị ạ?”

Tống Văn lạnh lùng nói: “Chúng tôi là người của tông chính Tống gial”

Tống Võ cũng lạnh lùng nói: “Gọi giám đốc Tống Sính Đình của mắy người xuống đây gặp chúng tôi!”

Hoàng Mẫn nghe vậy vội vàng nói: “Thì ra mấy người là người trong họ của Tống tổng chúng tôi, để tôi gọi điện thoại hỏi một chút.”

Nói xong Hoàng Mẫn dùng điện thoại lễ tân, gọi đến phòng làm việc của tổng giám đốc.


Người bắt máy chính là thư ký của Tống Sính Đình, Lâm Vy.


Lâm Vy nghe Hoàng Mẫn nói xong: “Chờ tôi một lát.”

Sau đó quay về phòng làm việc tổng giám đốc, muốn báo cáo tình huống cho Tống Sính Đình.


Nhưng cô ấy vừa bước lên, còn chưa kịp nói chuyện, đã thấy Trần Ninh giơ ngón tay ra hiệu với cô, thở dài một tiếng, bảo cô không được ầm ï, rồi nhìn Tống Sính Đình đang nằm úp trên bàn làm việc.


Thì ra là Tống Sính Đình làm việc quá mệt mỏi nên đã nằm gục trên bàn làm việc ngủ mắt.


Trần Ninh ra hiệu cho Lâm Vy ra ngoài, sau đó anh cũng đi theo ra, tiện tay đóng cửa lại, lúc này mới hỏi: “Chuyện gì?”

Lâm Vi thành thật trả lời: “Trần tiên sinh, dưới lầu có hai người, tự xưng là người tông chính Tống gia, còn bảo là trưởng bối của Tống tổng, yêu cầu Tống tổng xuống dưới gặp bọn họ.”

“Tông chính Tống gia?”

Trần Ninh khế nhíu mày, Tống Sính Đình mấy năm nay bị một nhà Tống Thanh Tùng lạnh nhạt, cũng không thấy tông chính Tống gia đến giúp cô chủ trì công đạo.


Bây giờ sự nghiệp Tống Sính Đình có chút khởi sắc, thì họ hàng thân thích từ phương xa gì gì đó đều chạy đến!

Tràn Ninh hừ lạnh nói: “Nói cho lễ tân dưới lầu, có việc gì thì kêu người Tống gia lên gặp tôi, không có chuyện gì thì đợi vợ tôi tỉnh dậy rồi nói sau.”


Rất nhanh, lời của Trần Ninh được Lâm Vy truyền lại cho Hoàng Mẫn, nhưng Hoàng Mẫn vẫn nói không được Tống Văn, Tống Võ.


Tổng Văn và Tống Võ ỷ bọn họ là người tông chính của Tống gia, ỷ bọn họ là tống tộc Giang Nam, vốn xem thường chỉ ở Trung Hải.


Thật không ngờ hai người bọn họ đến công ty của Tống Sinh Đình, Tống Sính Đình lại vì đi ngủ maà không chịu gặp bọn họ, chồng của Tống Sính Đình còn bảo có việc gì thì lên nói.


Tính cách Tống Văn ôn nhu, không phát tiết ngay tại chỗ.


Nhưng Tống Võ lại tính cách ngang ngược, nỗi trận lôi đình ngay tại chỗ.


Ông ta giơ tay lên tát Hoàng Mẫn một cái, hung tợn mắng: “Mẹ nó, chúng tôi tới, Tống Sính Đình còn dám ngủ, chồng cô ta lại vô lễ như vậy?”

“Bảo vợ chồng Trần Ninh tự mình lăn xuống đây gặp chúng tôi, nếu không thì hậu quả tự gánh lấy.”

Hoàng Mẫn che lấy bên mặt bị đánh, vừa khóc vừa chạy đi.


Không bao lâu, Trần Ninh trầm mặt, từ thang máy đi ra.


Đồng thời còn có đội trưởng đội bảo vệ Vương Long cùng mười người bảo vệ của công ty.


Trần Ninh thấy Tống Văn và Tống Võ, lạnh lùng nói: “Chính là hai người đánh người?”

Tống Võ khiêu khích nhìn qua Trần Ninh: “Mày chính là chồng của Tống Sính Đình, Trần Ninh?”

Tống Văn cũng nói: “Chúng tôi là người tông chính Tống gia, theo lệnh Tam gia, đến truyền đạt với Tống Sính Đình, lập tức về nhà họ Tống nhận phạt.”

Trần Ninh hờ hững nói:: “Tôi hỏi có phải hai người đánh nhân viên công ty chúng tôi hay không?”

Tống Võ nhếch miệng cười lạnh: “Là tao đánh, thế nào?”

Trần Ninh lạnh lùng nói: “Bẻ của mỗi người một cánh tay, sau đó ném ra ngoài.”

“Vâng, Trần tiên sinh.”

Vương Long nhận được mệnh lệnh của Trần Ninh, không chút do dự cầm côn, nhào tới chỗ Tống Văn, Tống Võ.



Tống Văn Và Tống Võ tức giận gầm lên một tiếng, nghênh tiếp Vương Long.


Hai người thân thủ không tệ, Vương Long là đội trưởng đội bảo an, vậy mà không có chút lợi thế nào, ngược lại là Tống Văn và Tống Võ chiếm thế thượng phong.


Trần Ninh thấy vậy, quả quyết ra tay.


Anh tiến lại gần Tống Văn và Tống Võ, Tống Văn và Tống Võ thấy vậy cũng vung nắm đắm về phía anh.


Hai quyền của Trần Ninh đều xuất ra, đồng thời cùng hai người kia so quyền.


“Bộp, bộp!”

Nắm đắm của Trần Ninh và hai người kia đụng nhau.


“Răng rắc, răng rắc!”

Hai tiếng xương cốt đứt gãy, cánh tay của Tống Văn và Tống Võ trực tiếp bị bẻ gãy.


‘ỗNaa “Á, á,áP”

Hai tiếng kêu thảm lần lượt vang lên.


Mặt mũi của Trần Ninh lại thong thả bình tĩnh, vỗ vỗ tay, lạnh nhạt dặn dò: “Đem hai người bọn họ ném ra ngoài.”

Ở Tống gia, bọn người Tống Hiến và Tống Thanh Tùng đang chờ Tống Sính Đình đến chịu tội.


Rất nhanh, Tống Văn và Tống Võ đã trở về.


Duy chỉ không thấy bóng dáng Tống Sính Đình đâu.



Tống Hiến nhìn qua bộ dáng chật vật không chịu nỗi của hai người kia, nghỉ ngờ bắt an hỏi: “Hai người sao vậy, Tống Sính Đình đâu?”

Tống Văn cúi đầu, nhục nhã nói: “Tống Sính Đình đang ngủ, không đến.”

ï Tổng Võ cũng cực kỳ tức giận, chỉ vào cánh tay mềm nhữn của ông ta và Tống Văn, khóc lóc kể lễ: “Tam gia, chồng của Tống Sính Đình là Trần Ninh, còn đánh gãy hai cánh tay của chúng Tin tôi.


Cái gì?

Tống Sính Đình không đến, chồng cô ta còn đáng gãy hai cánh tay của Tống Văn và Tống Võ?

Tống Hiến vừa sợ vừa giận.


Tống Thanh Tùng cười khổ nhì Tống Hiến: “Tam gia, tôi nói không có sai chứ.
Tống Sính Đình đã ngang ngược, chồng nó còn ngang ngược ngông cuồng hơn.”

Tống Hiến cười lạnh: “Ha ha, ngang tàn, cái đó cũng không nhìn xem ngang tàn trước mặt ai.
Trước mặt tông chính Tống gia bọn ta, không có phàn cho bọn chúng ngang tàn.”

“Dang hào Tống Tam của tôi, trong vòng tròn tỉnh thành ai mà không biết, ai mà không nễ?”

“Đến Vương Đường gia ở Giang Nam, ngày thường cũng phải đối với ta cung kính ba phần, gọi ta một tiếng Tống Tam tiên sinh.”

Trần Ninh và Tống Sính Đình chỉ sợ là không biết ta gọi bọn chúng đến lĩnh phạt, nếu không bọn chúng nào giám ngang ngược, nào dám phản kháng?

Đám người Tống Thanh Tùng nhao nhao gật đầu, Tống Hiến ở tỉnh thành thực sự rất có địa vị, dám không nễ mặt Tống Hiến thì có không nhiều.


Tống Hiến thấy bọn người Tống Thanh Tùng thừa nhận thực lực của mình thì có mấy phần đắc ý, lấy điện thoại di động ra, hỏi số điện thoại của Trần Ninh rồi gọi đi.


Ông ta muốn đích thân gọi điện cho Trần Ninh, ông ta muốn Trần Ninh và Tống Sính Đình chủ động quỳ xuống lĩnh phạt.


Ông ta gọi điện cho Trần Ninh, rất nhanh đã có người bắt máy.


Bên trong truyền đến giọng nói của Trần Ninh: “Alo?”

Tống Hiến vênh mặt lên, kiêu căng nói: “Trần Ninh đúng không? Tôi là Tam gia của cậu, tôi muốn cậu lập tức…”

Tống Hiến còn chưa nói xong, Trần Ninh đã tức giận không vui, lạnh lùng nói: “Ông là Tam gia của tôi, còn tôi là bố của ông đấy, cút!”

Trần Ninh nói xong, cúp điện thoại.


Tống Hiến cứng đờ, đỗ mồ hôi hột.



Bọn Tống Thanh Tùng đang nhìn ông ta, Tống Thanh Tùng tò mò hỏi: “Tam gia, Trần Ninh nói gì?”

Tống Hiên lúng túng nói: “Gọi sai só, tôi gọi lại.”

Nói xong, ông ta lại gọi đến.


Điện thoại rất nhanh đã được kết nói, Tống Hiến lập tức nói: “Trần Ninh, tôi muốn cậu và vợ cậu nhanh chóng đến Tống gia lãnh phạt.”

“Cút!”

Trần Ninh nói một câu cút, sau đó lại cúp điện thoại.


Mà tiếng cút kia lại rất lớn, khiến bọn người Tống Thanh Tùng ở bên cạnh cũng nghe thấy được.


Mồ hôi Tống Hiến rớt như mưa, trên mặt nóng bỏng.


Mắt mặt, quá mắt mặt.


Tống Thanh Tùng cười khổ nói: “Tam gia, tôi đã nói Trần Ninh rất ngông cuồng, đến người mà mà cậu ta cũng không thèm nễ mặt.”

Tống Hiến hừ lạnh nói: “Trách tôi, vừa rồi không ngay lập tức nói rõ thân phận của mình, nếu không cậu ta dám ngông cuồng với tôi chắc, sợ là bị doạ cho cầu xin rồi.”

“Tôi lại gọi cho cậu ta.”

Nói xong, Tống Hiến lần nữa gọi điện cho Trần Ninh, ngay lập tức nói ra thân phận của bản thân, lớn tiếng nói: “Trần Ninh, tôi là chi chính Tống gia ở tỉnh thành Tam gia, các vị lão đại ở Giang Nam đều gọi ta một tiếng Tống Tam tiên sinh!”

“Bây giờ chúng tôi đang ở Tống gia thành phố Trung Hải ta muốn cậu và cái đồ ngỗ nghịch Tống Sính Đình lập tức quay lại đây cầu xin tha thứ.
Nếu không để ta tức giận, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.”

Trần Ninh lạnh lùng nói: “Ông thì tính là cái thá gì, cũng xứng để tôi cầu xin tha thứ sao? Cút!”

Trần Ninh nói xong, cúp điện thoại.


Sắc mặt mọi người đều quái dị nhìn qua Tống Hiến, Tống Hiến trợn mắt, khắp mặt đều là không dám tin.


Ông ta đã nói ra thân phận, Trần Ninh thế mà một tí cũng không nễ mặt, còn đem mặt ông ta mà đánh chát chát.


Ông ta đỏ bừng mặt, buồn bực xấu hỏ, tức giận mắng: “Lẽ nào lại như vậy, tôi nhất định phải dạy tên tiểu tử họ Trần này cách làm người mới được!”


.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui