Sắc mặt Đồng Dương tái xanh: “Khinh người, quá khinh người!”
Thường Phi cũng tức đến đỏ đầy mặt, chưa bao giờ anh ta bị sỉ nhục như thế này, anh ta nỗi giận lôi đình nói: “Nếu đêm nay không để tên Trần Ninh phải trả giá đắt thì ta liền không mang họ Thường!”
Nói xong, anh ta liếc mắt ra hiệu cho máy tên bằng hữu ở bên cạnh.
Mấy tên kia hiểu ý, lập tức bước tới, dùng sức gõ cửa.
Thường Phi cũng đứng ở cửa, lớn tiếng quát: “Trần Ninh, không phải mày rất lợi hại sao, tại sao bây giờ lại như rùa rụt cỗ như vậy?”
“Mày cho rằng có thể trốn được sao, tao đếm đến cha mà mày không chịu ra thì tao liền trực tiếp phá nhà của mày.”
Thường Phi thực sự đếm: “Một… hai… bal”
Hắn ta đếm đến bà mà vẫn không thấy Trần Ninh đi ra vì vậy hắn ta liền ra lệnh cho người bạn có thân hình cường tráng nhất: “Đại Hùng, đạp tung cửa ral”
Nghe vậy, tên đàn ông to lớn như tòa tháp cao tầm hai mét, nhếch miệng nhe răng cười đáp: “Được!”
Vừa nói, anh ta vừa sải bước đi về phía trước, nhấc chân to đi đôi giày chiến đấu lên, đá mạnh vào cánh cửa.
Nhưng điều mà bọn họ không ngờ tới là cửa phòng đột nhiên cạch cạch một tiếng, Trần Ninh liền xuất hiện ở cửa.
Mắt thấy cú đá như vạn quân của Đại Hùng sắp rơi trên người Trần Ninh.
Hai mắt Thường Phi cùng Đồng Dương sáng lên, cùng nhau lớn tiếng hoan hô: “Đá hay!”
Nhưng Trần Ninh — người vừa xuất hiện ở cửa, theo bản năng mà phản ứng nhanh chóng tránh cú đá của Đại Hùng, đồng thời còn nhanh như chớp đá một cước.
“Amt”
Cơ thể to lớn của Đại Hùng trực tiếp bị Trần Ninh đá bay ra ngoài, nặng nề rơi xuống trước mặt đám người Thường Phi và Đồng Dương.
Lời nói khen ngợi đá hay kia của Thường Phi cùng Đồng Dương giống như biến thành lời khen ngợi Trần Ninh khiến bọn họ cực kì xấu hỗ.
Trần Ninh chắp tay sau lưng đi ra, không nhanh không chậm, nhàn nhạt nói: “Lúc đầu, tôi không muốn cùng các người so đo, nhưng không nghĩ tới các người không buông tha.”
Máy tên bằng hữu của Thường Phi đỡ Đại Hùng đang nằm trên đất lên.
Thường Phi híp mắt nhìn chằm chằm Trần Ninh, cười lạnh nói: “Muốn chúng tao bỏ qua cho mày cũng được nhưng mày phải xin lỗi Đồng ca của chúng tao sau đó thừa nhận là mày đầu cơ trục lợi, chuyện đánh bại Hỗ Phù là công lao của Đồng ca chúng tao.”
“Còn nữa, mày phải chủ động rời khỏi thể giới của Tống tiểu thư, bởi vì mày không xứng với cô ấy, cô ấy là người phụ nữ mà Đồng ca bọn tao coi trọng!”
Trần Ninh lạnh lùng nói: “Nếu như tao không đồng ý thì sao?”
Thường Phi: “Nếu mày không đồng ý thì tao sẽ có biện pháp thu thập mày.”
Thường Phi vừa nói vừa liếc Tống Sính Đình và những người khác vừa từ trong nhà đi ra, cười lạnh nói với Trần Ninh: “Ví dụ như ngay bây giờ tao có thể hung hăng đánh mày một trận trước mặt vợ mày, để cho cô ấy nhìn bộ dạng bị đánh chật vật như chó chết của mày.”
“Còn nữa việc mày đánh chết Hỗ Phù cho dù là với nguyên nhân tự vệ thì đó cũng là một hành động tự vệ quá mức cho phép.”
“Tao có người làm trong bên cảnh sát vì vậy chỉ cần một cuộc gọi của tao cũng khiến mày bị đi tù ít nhất 20 năm.”
Nghe vậy, Trần Ninh nheo mắt lại, nói: “Nghe có vẻ bối cảnh của mày không nhỏ, trách không được lại có khẩu khí lớn như vậy.”
Thường Phi đắc ý nói: “Đội trưởng đội điều tra tội phạm Vương Tri Hành là chú tao, cò cha tao là đại tá mới của quân đội thành phố Trung Hải, Thường Hải Hùng, mày nói xem tao có trị được mày hay không?”
“Bây giờ, tao cho mày hai lựa chọn, một là đầu với tao một trận, nếu mày thua thì liền rời khỏi Tống tiểu thư, hai là tao lập tức gọi người đến trị tội mày.”
Trần Ninh nhàn nhạt nói: “Không cần mày gọi để tao gọi cho mày!”
Nói xong, Trần Ninh lấy điện thoại di động ra gọi cho Điển Chử: “Trong vòng mười phút bảo Vương Tri Hành, Thường Hải Hùng cùng Vương Đạo Phương có mặt trước cửa nhà của tôi!”
Thường Phi cùng đám người Đồng Dương nghe vậy trước tiên là sửng sốt sau đó không thể nhịn được cười ha hả.
Đồng Dương cười đến chảy cả nước mắt, nói với Thường Phi: “Ha ha, A Phi, tên này thật biết làm bộ làm tịch, vậy mà giả vờ gọi điện cho chú em, đại tá Thường cùng thủ trưởng Vương, muốn bọn họ tới trong vòng mười phút!”
Thường Phi cũng giễu cợt ra mặt nói: “Cậu ta thực sự mạnh miệng không sợ đau lưỡi, cậu ta đã giết người nhà hàng Đông Hải Long, nếu chú em thật sự tới bắt cậu ta thì lúc đó chỉ sợ cậu ta bị dọa đến đái ra quần.”
Cả đám Đồng Dương cười haha.
Trần Ninh không thèm để ý đến mấy lời mỉa mai, giễu cợt của bọn họ, mà quay đầu nói với đám người Tống Sính Đình: “Tiểu Đình, Đồng Kha, hai người cùng cha mẹ đưa Thanh Thanh về phòng trước, chỗ này cứ giao cho anh xử lý là được.”
: Khuôn mặt xinh đẹp của Tống Sính Đình tràn đầy lo lắng, do dự nói: “Nhưng mà…”
Trần Ninh cười nói: ‘Làm sao, em còn không tin tưởng anh sao?”
Tống Sính Đình vội vàng nói: “Tất nhiên là em tin tưởng anh nhưng mà bọn họ…”
Trần Ninh mỉm cười nói: “Không sao, chỉ là mấy tên hề mà thôi, anh liền xử lý xong.”
Lời nói này của Trần Ninh khiến đám Thường Phi tức đến nghiền răng, hận không thể đánh chết Trần Ninh ngay lập tức.
Đồng Kha biết bí mật về thân phận của Trần Ninh vì vậy cô rất yên tâm mà khuyên nhủ Tống Sính Đình: “Chị, chuyện này cứ để anh rể giải quyết là được, chúng ta đưa đứa nhỏ vào nhà trước, không nên để đứa nhỏ nhìn thấy cảnh bọn họ đánh nhau, sẽ không tốt đâu!”
Tống Sính Đình không còn cách nào, chỉ có thể cùng Đồng Kha, Tống Trọng Bân và Mã Hiểu Lệ dẫn con gái vào nhà.
Lúc này, chỉ còn lại Trần Ninh, Thường Phi cùng đám Đồng Dương ở trong sân nhỏ.
Thường Phi sốt ruột nói: “Trần Ninh, mày đừng giỏ trò kéo dài thời gian nữa, bây giò hoặc là mày cùng tao đánh nhau hoặc là quỳ xuống xin lỗi Đồng ca của bọn tao, rời chủ động rời khỏi Tống tiểu thư.”
Trần Ninh hừ lạnh: “Chỉ là đứng trong 100 Binh vương thôi mà cũng dám lớn lối như thế, nếu như một ngày nào đó bọn mày được là chiến thần thì liền lên trời phải không?”
“Đến đây, đêm nay tao đích thân thay Vương Đạo Phương giáo huấn mày!”
Thường Phi nhếch mép cười nhạo: “Mày không làm được thì đừng giả bộ mình giỏi nhất, xem tao làm thế nào đánh mày răng rơi đầy đắt.”
Nói xong, Thường Phi khẽ hét lên một tiếng, bước nhanh ra quyền, thân tựa như rồng, nắm đấm như pháo, kỹ thuật chiến đấu tiêu chuẩn nhát của quân đội, đắm một quyền về phía lồng ngực Trần Ninh.
Trần Ninh lùi lại một bước, nhẹ nhàng né tránh.
Thường Phi nhanh như chớp quét đầu Trần Ninh, Trần Ninh cúi đầu tránh đi.
Trường Phi xoay người lắc cánh tay, thúc cùi chỏ đánh vào ngực Trần Ninh, nhưng vẫn như cũ Trần Ninh lại tránh được.
Nền tảng của Thường Phi rất vững chắc, thực lực của anh ta ngang ngửa với Đồng Dương, trong số các binh sĩ, anh ta được coi là người giỏi nhất, được coi là chiến binh át chủ bài vì vậy anh ta xưng là Binh vương cũng không quá đáng.
Nhưng trước mặt chiến thần thì Binh vương liền không đáng nhắc đến.
Binh vương, con át chủ bài trong đám binh sĩ.
Chiến thần, thần chiến trường, có một không hai giữa tam quân!
Dưới sự tấn công như cuồng phong mưa rào của Thường Phi, Trần Ninh như là đang đi bộ nhàn nhã, thongdong đối phó, dễ dàng né tránh, lộ ra sự thành thục điêu luyện.
Thậm chí, ngay cả khi đang né tránh, Trần Ninh còn một bên đánh giá: “Kĩ năng cơ bản không tệ, nhưng cũng chỉ có vậy, tốc độ không đủ nhanh, sức công phá không đủ mạng.
Với chút bản lãnh như vậy mà cũng dám mở miệng nói ngông cuồng?”
Thường Phi xuất mấy chục chiêu liên tục trong một hơi nhưng ngay cả góc áo của Trần Ninh cũng không chạm vào được.
Anh ta vừa vội vừa giận nói: “Mày có gan thì đừng có tránh, chúng ta cứng rắn đánh một chiêu.”
Trần Ninh: “Tốt!”
Nói xong, Trần Ninh liền động, bóng người hóa thành một dư ảnh, bay về phía Thường Phi.
Đàm Đồng Dương đứng bên cạnh không dám tin trợn mắt há hốc mồm, trong đầu đều toát ra một ý nghĩ: Tốc độ thật là đáng sợ, nhanh đến mức con mắt không bắt kịp.
Thường Phi cũng chỉ cảm thấy trước mặt như hoa mắt sau đó Trần Ninh đã xuất hiện ở trước mặt.
Hắn ta còn chưa kịp phản ứng thì Trần Ninh đã giơ tay lên, hung hăng giáng một cái tát.
“Bóp!”
Một âm thanh vô cùng lớn!
Một cái tát này của Trần Ninh khiến Thường Phi phun ra một ngụm máu tươi lẫn răng, cả người xoay tròn hai vòng rồi ngã quy xuống đắt.
*A Phi!”
“Phi thiếu!”
Đồng Dường và đám bằng hữu đều kinh hô lên.
Mấy tên bằng hữu vội vàng bước tới đỡ Thường Phi lên, răng Thường Phi bị đánh gãy hơn nửa, một bên mà thì bị đánh sưng lên như đầu heo.
Thường Phi bị đánh cho hoa mắt chóng mặt, nhưng trong miệng còn mơ hồ chửi bới: “Mẹ kiếp, mày dám đánh tao, mày nhất định phải chết!”
Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên có một lượng lớn xe ầm ầm đi tới, có mấy chiêc xe cảnh sát và mười mấy chiếc xe Jeep quân dụng.
Hóa ra là Vương Đạo Phương, Thường Hải Hùng và Vương Tri Hành tới.
Khi Trường Phi nhìn thấy cha anh ta, chú anh ta và thủ trưởng đến, anh ta giống như một đứa trẻ chịu ủy khuất, chật vật chạy ra đón bọn họ, thút thít nói: “Thủ trưởng Vương, cha, chú, tên khốn Trần Ninh này, hắn ta giết người.”
“Hơn nữa, hắn ta còn đả thương con cùng thượng uý Đồng, các người nhát định phải thay chúng ta làm chủ!”
Ngay khi lời nói của Thường Phi vừa rơi xuống, cha của anh ta là Thường Hải Hùng đã giơ tay trái lên, hung hăng cho hắn một cái tát.
“Bếp” một cái!
Má phải của Thường Phi cũng sưng vù, mấy cái răng còn sót lại trong miệng cũng bị một cái tát của cha hắn đánh rụng nốt.
Chuyện này là như thế nào?
Thường Phi ôm lấy khuôn mặt sung vù như đầu heo, không dám tin nhìn cha hắn, run rẫy nói: “Cha, tại sao cho lại đánh con?”
Thường Hải Hùng mắng: “Súc sinh, mày có biết đây là ai không? Ngài ấy chính là người đích thân phong tước cho cha mày, là sự phụ của thủ trưởng Vương, là thiếu soái của Bắc Cảnh, là chiến thần Hoa Hạ, Trần Ninh!”
“Tụi màu chỉ là Binh vương nho nhỏ mà lại dám kiêu ngạo như vậy, đêm nay tao phải đánh chết tên súc sinh như mày!”
Thường Hải Hùng càng nói càng tức giận, cởi thắt lưng và rút nó ra quất xuống con trai mình.
Thường Hải Hùng thật sự ra tay rất nặng, thắt lưng quất xuống khiến Thường Phi bong da tróc thịt, quỳ xuống khóc như là sói tru.
Mặt mũi đám người Đồng Dương bên cạnh tràn đầy kinh hãi, theo bản năng mà nhìn về phía Trần Ninh, vẻ mặt tràn đầy tuyệt vọng, thầm nghĩ: Chết rồi, quả này gây ra tai họa tày trời rồi, không ngờ Trần Ninh lại là thiếu soái của Bắc Cảnh, quả này coi như xong rồi.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...