Trần Ninh nói xong, cũng không đợi ba trăm tên kia cầu xin tha thứ, đã lạnh lùng phân phó Lục Thiếu Thông: “Đem toàn bộ bọn họ lưu đày, lao động cải tạo ba năm.”
Lục Thiếu Thông trầm giọng nói: “Vâng, Thiếu soái!”
Nói xong vung tay lên, đối với tiểu đoàn dũng sĩ ở hiện trường nói: “Người đâu, đem bọn họ toàn bộ bắt đi!”
“Tuân lệnh!”
Rất nhanh, ba trăm tên giả mạo tiểu đoàn dũng sĩ, toàn bộ bị bắt đi.
Sau đó, ánh mắt Trần Ninh lại rơi vào trên người Trương Viễn cùng Hạng Thủy Nghiên, lạnh lùng nói: “Các người đây là lần thứ hai rơi vào tay tôi đi, các người nói nên làm sao đây?”
Trương Viễn sắc mặt trắng bệch, mồ hôi như sữa, bò trên mặt đất run rầy, rất lâu không nói nên lời.
Lúc này hắn hồi hận muốn chết trong lòng đều có!
Vốn tưởng rằng đâm lao thì phải theo lao, nghĩ đầu cơ trục lợi, trước lừa Hạng Thủy Nghiên một thời gian, chờ hắn cùng Hạng Thủy Nghiên gạo nấu thành cơm, hai người lọt vào trong tình yêu nóng bỏng, sau đó từ từ thẳng thắn với Hạng Thủy Nghiên.
Tất cả đều nói rằng người phụ nữ trong tình yêu cuồn nhiệt là người không có đầu óc nhất!
Trương Viễn nghĩ đến lúc đó chỉ cần dỗ dành Hạng Thủy Nghiên xong, Hạng Thủy Nghiên chẳng những sẽ không trách hắn giả làm Đại đô đốc, thậm chí hắn còn có thể nhân cơ hội leo lên Hạng gia, trở thành rễ hiền của Hạng gia.
Chính là ôm bác nhất bác này, ngẫm nghĩ xe đạp thay đồi mô- tơ này.
Trương Viễn tìm một nhóm cao thủ luyện thập võ thuật, mạo danh tiểu đoàn dũng sĩ, phối hợp với hắn giả mạo Đại đô đốc.
Hắn làm sao có thể ngờ Trần Ninh là Thiếu soái?
Càng thêm không ngờ, tiểu đoàn dũng sĩ Đại đô đốc thật sự, lại sẽ giống như thần binh trời giáng xuất hiện trước mặt hắn.
Lúc này, hắn hối hận cũng đã không kịp.
Tâm trạng Hạng Thủy Nghiên còn phức tạp hơn Trương Viễn.
Kinh ngạc!
Tức giận!
Nghẹn ngào!
Xấu hỗ và phẫn nộ!
Hận thù!
Khi xác định Trương Viễn không phải Đại đô đốc, các loại cảm xúc tiêu cực, trong nháy mắt nhao nhao dâng lên trong lòng, thiếu chút nữa làm cho cô ta tức giận ói máu tại chỗ.
Lúc này sự chú ý của cô ta đã không còn ở trên người Trần Ninh.
Ánh mắt cô ta nhìn chằm chằm Trương Viễn, từng chữ từng chữ nói: “Anh lại không phải Đại đô đốc, anh lừa tôi…”
Trương Viễn: “Hạng nhị tiểu thư, cô nghe tôi giải thích…”
Hạng Thủy Nghiên: “Anh lại không phải Đại đô đốc, anh lừa tôi…”
Trương Viễn cắn răng: “Quả thật tôi…”
Hạng Thủy Nghiên vẫn nhìn chòng chọc Trương Viễn, trong miệng vẫn lạnh lùng như trước: “Anh không phải Đại đô đốc, anh lừa tôi…”
Cổ Trương Viễn cứng rắn, sự việc đã bị hỏng, hoàn toàn không đếm xỉa đến nữa.
Hắn lớn tiếng nói: “Điều này có thể đỏ lỗi cho tôi sao?”
“Tôi ở cửa hàng quần áo mua quần áo, nào nghĩ đến cô khi vào liền nhận định tôi là Đại đô đốc, còn hoàn toàn không cho tôi cơ hội phủ nhận.”
“Lúc ở quán cà phê, tôi cố gắng giải thích với cô rằng tôi không phải là Đại đô đốc.”
“Nhưng cô lại nói tôi không phải Đại đô đốc mà nói, liền tiến tôi lên đường.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...