Chiến Long Vô Song


Hạng Thủy Nghiên lúc này mới phát hiện, Trương Viễn lại đầu đầy mò hôi, cơ thể không ngừng run rầy, quần áo trên người cũng bị mồ hôi thám đẫm, cả người giống như vừa mới vớt ra khỏi nước.

Cô ta kêu lên: “Anh Trương bị sao vậy, có phải bị bệnh không?”
Cô ta quay đầu vội vàng hướng về phía Lục Thiếu Thông đang đi tới nói: “Này, Đại đô đốc các người bị bệnh, mau tới đây đỡ anh áy đến bệnh viện.”
“Còn nữa, anh ra lệnh cho binh sĩ, bắt tên Trần Ninh kia, bắn chết tại chỗ.”
Lục Thiếu Thông mang theo máy sĩ quan bước nhanh tới.

“Thả của mẹ ngươi chó mái”
Anh ta nghe thấy Lời Hạng Thủy Nghiên nói, không khỏi bừng bừng giận dữ, giơ tay lên chính là một cái tát, hung hăng hút lên mặt Hạng Thủy Nghiên.

Bai Hạng Thủy Nghiên bị Lục Thiếu Thông tát một cái đến khóe miệng đều tràn máu.

Cô ta cũng bị Lục Thiếu Thông tát một cái, hoàn toàn tỉnh mộng, ngây ngốc nhìn Lục Thiếu Thông vẻ mặt giận dữ, không thể lấy lại tinh thần.

Một lát!

Cô ta mới lấy lại tinh thần, giống như con hỗ cái bị giẫm lên đuôi, điên cuồng nói: “Anh Trương, thuộc hạ của anh hoàn toàn không để Đại đô đốc anh vào mắt, anh ta lại dám đánh tôi trước mặt anh.”
“Tôi mặc kệ, tôi muốn anh nghiêm khắc trừng phạt anh ta, nếu không tôi với anh không xong.”
Trương Viễn sắc mặt trắng bệnh: “Tôi…”
Lục Thiếu Thông lạnh lùng nhìn Trương Viễn: “Anh từ đâu tới giả mạo, ăn gan hùm mật gấu, lại dám mạo danh Đại đô đốc?”
Mạo danht!
Hạng Thủy Nghiên nghe vậy trợn tròn mắt.

Nhóm người Tống Sính Đình, Đồng Kha, Hoàng Thiên Thuận, Chung Đại Kỳ ở xa xa cũng đều trợn tròn mắt.

Chuyện gì đang xảy ra?
Trương Viễn không phải Đại đô đốc sao?
Là giả mạo sao?
Trương Viễn hai đầu gối mềm nhũn, ùm một tiếng, liền quỳ trên mặt đất.

Hắn thê thảm khóc nói: “Tôi sai rồi, vị trưởng quan này, tôi cũng bị cô ta hiểu lầm là Đại đô đốc, bắt lực chỉ có thể kiên trì giả vờ là Đại đô đốc.”
“Tôi biết sai rồi, tôi cũng không dám nữa…”

Cái gì?
Hạng Thủy Nghiên trọn tròn mắt, miệng hơi mở ra, kinh ngạc nhìn Trương Viễn.

Tên này có thực sự là giả sao?
Không thể nha, rõ ràng giữa trưa, hắn điều động tiểu đoàn dũng sĩ xuất hiện một lần mà!
Cô ta nhớ tới hôm nay mình vì lấy lòng Trương Viễn, lại hiến thân cho hắn rồi.

Cô ta không khỏi hoảng hốt, thiếu chút nữa tức giận đến hôn mê ngay tại chỗ.

Lục Thiếu Thông lạnh lùng nhìn Trương Viễn quỳ trước mặt anh ta cầu xin tha thứ, giơ chân đá đối phương một cước, lạnh lùng mắng: “Chờ chút mới tính sổ với anh.”
Nói xong, anh ta mang theo mấy bộ hạ, bước nhanh về phía Trần Ninh.

“Tham kiến…”
Lục Thiếu Thông thiếu chút nữa liền kêu tham kiến Đại đô đốc.

Nhưng khi anh ta nói đến một nửa, bị Trần Ninh ném tới một cái ánh mắt sắc bén vô cùng.

Trong lòng anh ta run lên, phúc đên thì lòng cũng sáng dạ, khẩn trương thay đổi miệng: “Tham kiến Thiếu soái!”
Trần Ninh nhìn Lục Thiếu Thông, nhíu mày..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận