Anh ta sao?
Trương Viễn nhìn Trần Ninh cách đó không xa, cố ý vô tình hỏi: “À, em Hạng cùng anh ta từng có xung đột gì sao?”
Hạng Thủy Nghiên gật đầu: “Đúng vậy, thù sâu oán nặng.”
Trương Viễn nhìn Hạng Thủy Nghiên thù sâu oán nặng, kinh ngạc nói: “Anh ta? Còn có tư cách cùng em Hạng kết thù đại hận?”
Hạng Thủy Nghiên cười nói: “Mấy năm trước anh ta rất oai phong, nhưng hiện tại cái gì anh ta cũng không phải, chỉ là một con kiến hôi, bất cứ lúc nào Hạng gia chúng ta có thể giẫm chết anh ta.”
Một con kiến hôi!
Ánh mắt Trương Viễn xoay tròn hai vòng, xem ra Hạng tiểu thư đối với tiểu tử kia oán hận rất sâu.
Có thể là Hạng tiểu thư bị khuôn mặt tên mặt trắng này đùa giỡn tình cảm, yêu sâu hận gì đó.
Trương Viễn nghĩ như vậy, lập tức liền chủ động xin dây trói giặc nói: “Em Hạng, tiểu tử này lại dám thương tổn em, anh đến thay em báo thù, hung hăng giáo huấn anh ta cho em.”
Hạng Thủy Nghiên vui mừng ngạc nhiên nói: “Thật sao?”
Trong lòng cô ta vui mừng nghĩ: Có Đại đô đốc tự mình ra tay chỉnh đốn Trần Ninh, hôm nay còn không phải là thời chét của Trần Ninh sao?
Trương Viễn do dự, đắc ý nói: “Anh là một người có thói quen tuyệt đối không thể nhìn thấy chó hoang khinh nhờn trăng sáng, phân bò làm hỏng hoa tươi.”
“Tiểu tử này dám đắc tội em, anh thay em chỉnh đốn anh ta”
Nói xong, anh ta liền đứng lên, mang theo hai vệ sĩ, khí thế hùng hồ đi về phía Trần Ninh cùng Đồng Kha.
Trần Ninh và Đồng Kha đang khó chịu đi tới đâu cũng có thể đụng phải Trương Viễn và Hạng Thủy Nghiên.
Hai người bọn họ không ngờ chính là, Trương Viễn lại mang theo hai thủ hạ, trực tiếp hướng về phía hai người bọn họ.
Trần Ninh cùng Đồng Kha nhìn nhau, đều tò mò nghĩ, tên này muốn làm gì?
Không lâu!
Trương Viễn đã đi tới trước mặt Trần Ninh, hắn kiêu ngạo nhìn Trần Ninh, lạnh lùng nói: “Anh chính là Trần Ninh?”
Trần Ninh thản nhiên nói: “Anh biết tôi?”
Trương Viễn cười lạnh nói: “Tôi không biết dây kéo quần của ai không kéo tốt, để cho hàng như anh chạy thoát, tiểu gia tôi không biết con rùa anh.”
Đồng Kha nghe vậy, trong nháy mắt tức giận.
Tên này lại dám nói chuyện với anh rể của cô như thé, thật sự là Thọ Tinh Công ăn thạch tín(*), chán sống à!
(*) Thọ Tinh Công (ông Thọ) có thể xem là biểu tượng của sự sống thọ, sống lâu.
Thạch tín (Asen) là một chất kịch độc.
Vậy nên, hình ảnh Thọ Tinh Công ăn thạch tín có thể xem như là hình ảnh của một người không còn muốn sống nữa (tự tìm đến cái chết).
Hạng Thủy Nghiên cách đó không xa, nghe thấy những lời này của Trương Viễn, vẻ mặt vui mừng kinh ngạc.
Cô ta vui mừng vẻ mặt đỏ bừng, trong mắt tất cả đều là những ngôi sao nhỏ, kích động nghĩ: Đại đô đốc chính là Đại đô đốc, nói chuyện cũng ngạo mạn hơn so với người bình thường, trực tiếp nhục mạ Trần Ninh.
Phải biết rằng sỉ nhục Trần Ninh như vậy, cho dù là bác cả Hạng Thành của cô ta, cũng không dám dễ dàng nói ra.
Dù sao Trần Ninh từ núi thây biển máu đi ra, giết người thì không nói, ngộ nhỡ chọc giận Trần Ninh, vậy cái được không bù được cái mắt.
Trương Viễn dám trước mặt chà đạp tôn nghiêm của Trần Ninh, đủ thấy Trương Viễn mạnh.
Hạng Thủy Nghiên càng thêm hy vọng mình gả cho Trương Viễn, ngày nào đó làm Đại đô đốc phu nhân.
Trần Ninh ngắng đầu, lạnh lùng nhìn Trương Viễn..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...