Khách sạn Crystal Palace.
Trần Ninh vừa mới trở lại đại sảnh khách sạn, sau đó liền nhìn thấy Tống Sinh Đình cùng Đồng Kha, Tống Thanh Thanh, đang nói chuyện với một người đàn ông.
Người đàn ông có vóc dáng trung bình mặc một bộ âu phục thủ công được cắt phù hợp.
Phía sau còn có máy vệ sĩ bên người.
Người này ăn mặc không đơn giản, từ phía sau nhìn rât có khí chất công tử quý tộc.
Nhưng ngay từ cái nhìn đầu tiên là không được.
Bởi vì tướng mạo bình thường, cằm còn có một nốt ruồi đen lớn chừng đậu xanh, trên nót ruồi đen còn có một sợi lông, điều này làm cho anh ta nhìn qua rất thô tục.
Lúc này anh ta thao thao bất tuyệt nói chuyện với Tống Sinh Đình, Đồng Kha.
Chẳng qua, vẻ mặt Tống Sính Đình và Đồng Kha đều không kiên nhẫn, giống như đã sớm muốn đi.
“Tống tiểu thư, Đồng tiểu thư, tôi biết gần đây có một quán bar tên là Nhân Gian Tiên Cảnh, điều kiện tốt vô cùng.”
“Bây giờ thời gian còn sớm, hay là tôi mời các cô đi qua uống hai ly?”
Tống Sinh Đình và Đồng Kha vừa định mở miệng từ chối.
Lúc này, Trần Ninh đã đi tới, thản nhiên hỏi: “Vợ, Tiểu Kha, vị này là ai?”
Người đàn ông hèn mọn đang cố gắng mời hai vị mỹ nữ đến quán bar uống rượu, anh ta đang trông mong mỏi mắt nhìn hai vị mỹ nữ đáp lại, nhưng không ngờ hai mỹ nữ còn chưa nói gì, nửa đường lại đột nhiên xuất hiện Trình Giảo Kim tới, khiến cho anh ta rất mắt hứng.
Vẻ mặt anh ta không vui nhìn Trần Ninh, mang theo địch ý nói: “Anh là ai vậy?”
Tống Sinh Đình vội vàng giới thiệu: “Đây là chồng tôi, Trần Ninh!”
“Trần Ninh, vị này là doanh nhân bản địa nổi tiếng Đinh Song Nguyên, ông chủ Đinh.”
“Vừa rồi ví của em và Đồng Kha đều bị kẻ móc túi ăn trộm, là sau khi ông chủ Đinh biết được, lợi dụng quan hệ nhân mạch của anh ấy, trong vòng mười phút ngắn ngủi đã giúp chúng em tìm ví về, chúng em đang cảm ơn anh ấy.”.
Truyện Khác
Trần Ninh nghe vậy, cân nhắc nhìn Đinh Song Nguyên, chế nhạo nói: “Như vậy xem ra ông chủ Đinh này chẳng những đối đãi nhiệt tình, giúp người làm niềm vui, hơn nữa thực lực ở Thủ đô còn không tầm thường.”
“Vợ tôi và em vợ mắt ví, anh mười phút liền tìm lại được, tốc độ còn nhanh hơn so với cảnh sát.”
“Ông chủ Đinh thật sự là Tống Giang hiện đại, giúp đỡ kịp thời!”
Tống Giang!
Đó chính là hảo hán đầu sỏ Lương Sơn, hoặc là nói tướng cướp.
Đinh Song Nguyên nghe thế nào cũng không cảm tháy lời này của Trần Ninh là khen ngợi anh ta, đây rõ ràng là ý ngoài lời.
Hai mắt anh ta trừng trừng, tức giận nói: “Tiểu tử anh nói cái gì vậy?”
“Cái gì tôc độ tìm lại vật bị mât còn nhanh hơn cảnh sát, lời này của anh có ý gì, anh nói tôi có quan hệ với kẻ móc túi?”
Trần Ninh mỉm cười nói: “Ông chủ Đinh, đây chính là anh nói, tôi cũng không nói như vậy.”
Định Song Nguyên vừa kinh vừa giận: “Anh…”
Lúc này Tống Sính Đình và Đồng Kha cũng kinh nghỉ có chút nghỉ ngờ.
Vừa rồi ví của hai người đều bị kẻ móc túi đánh cắp, tiền mặt trong ví ngược lại thì không sao cả, nhưng rất nhiều giấy tờ cần phải bổ sung, vậy thì vô cùng phiền phức.
Hai người vừa rồi đang vội loay hoay, muốn gọi điện báo cảnh sát.
Lúc này Đinh Song Nguyên đi ngang qua có lòng hỏi các cô làm sao vậy?
Biết được cả hai đều bị trộm ví..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...