Trần Ninh cười mỉm hỏi con gái: “Thanh Thanh, con ở trường mới thích nghi như thế nào, đã quen chưa?”
Hóa ral Trần Ninh cùng Tống Sinh Đình, gần đây đã chuyển Tống Thanh Thanh sang trường tiểu học tên là Úc Kim Hương.
Lý do chuyển trường là trường tiểu học ban đầu, những hiệu trưởng, giáo viên, học sinh, thậm chí cả phụ huynh học sinh, đều biết thân phận của Tống Thanh Thanh.
Các giáo viên và học sinh đều biết là cha của Thanh Thanh là một thống đốc quân đội Bắc Cảnh trước đây, mẹ của Thanh Thanh là chủ tịch của doanh nghiệp dược phẩm hàng đầu của cả nước.
Vì vậy, trong mắt các giáo viên và học sinh, Thanh Thanh là một công chúa nhỏ trong gia đình giàu có.
Vì vậy, tất cả hiệu trưởng và giáo viên đều thiên vị Thanh Thanh, học sinh cũng láy lòng Thanh Thanh.
Thậm chí ngay cả phụ huynh học sinh ngày thường đến trường, cũng liên tiếp lấy lòng Tống Thanh Thanh, thậm chí, còn nhét các loại quà như thuốc lá ngon rượu ngon vào cặp sách của Tống Thanh Thanh, bảo Thanh Thanh mang về nhà cho cha mẹ, mượn cơ hội này leo lên quan hệ cùng Trần Ninh Tống Sinh Đình.
Môi trường như vậy, bầu không khí như vậy, ảnh hưởng nghiêm trọng đến sự phát triển của trẻ em, không chỉ ảnh hưởng đến Thanh Thanh, mà còn ảnh hưởng đến những đứa trẻ khác.
Vì vậy, sau khi thảo luận với Tống Sính Đình, Trần Ninh quyết định chuyển trường cho con gái mình.
Chuyển đến một trường tiểu học bình thường ở thành phố Trung Hải, trường Úc Kim Hương.
Tại trường Úc Kim Hương, ngoại trừ hiệu trưởng biết lai lịch của Tống Thanh Thanh không đơn giản, còn lại giáo viên và học sinh, đều không biết bối cảnh gia đình của Tống Thanh Thanh.
Thậm chí, Trần Ninh còn cố tình điền vào thông tin gia đình của Tống Thanh Thanh rằng cha là người gác cổng an ninh, mẹ là công nhân sản xuất dây chuyền nhà máy, Thanh Thanh thuộc về học sinh nghèo.
Ngoài ra!
Trần Ninh bọn họ đưa con đi học, cũng đều chọn lái một chiếc xe máy, mục đích chính là cho Thanh Thanh thân phận một đứa trẻ bình thường nhát.
Để cho cô giống như tất cả các trẻ em bình thường an tâm học, nên học tập thì học tập, nên chơi đùa thì chơi đùa, làm sai thì bị phê bình, không có đặc quyên gì.
Tống Thanh Thanh nghe thấy câu hỏi của cha mình, cô cười khanh khách nói: “Ngoại trừ các bạn cùng lớp cười nhạo Thanh Thanh là đứa trẻ nghèo, mọi người đều rất nhiệt tình với Thanh Thanh, Thanh Thanh rất thích trường mới.”
Trần Ninh sờ sờ đầu con gái, cười nói: “Vậy thì tốt, các bạn cùng lớp cười nhạo con là đứa trẻ nghèo, liền để cho bọn họ cười nhạo là được rồi.”
Tống Thanh Thanh nghiêm túc hỏi: “Nhưng mà, cha, lần sau bọn họ còn cười nhạo con là một đứa trẻ nghèo thì sao?”
Đồng Kha kêu lên: “Lần sau bọn họ còn dám cười nhạo cháu đứa bé nghèo, dì lái chiếc siêu xe giá trị 20 triệu, đến cổng trường đón Thanh Thanh cháu, xem ai còn dám nói cháu là đứa trẻ nghèo?”
Lời nói của Đồng Kha vừa dứt, đã bị Trần Ninh nghiêm khắc trừng mắt một cái, sợ tới mức cô vội vàng câm miệng.
Tống Sinh Đình và Tống Trọng Bân, Mã Hiểu Lệ cũng chỉ trích: “Tiểu Kha, cháu đang dạy hư đứa trẻ.”
Đồng Kha không sợ chị họ, nhưng cô sợ Trần Ninh, cô nhỏ giọng lắm bẩm: “Cháu đùa thôi!”
Trần Ninh không để ý tới Đồng Kha, mà buông đũa xuống, đối mặt với con gái, nghiêm túc nói: “Thanh Thanh, ba dạy con làm thế nào.”
ha, ác sguyêi Đánh /#ận-H99ià bỏ quảng cáo “Nêu như lân sau trường học còn có người khoe giàu, còn cười nhạo con là đứa trẻ nghèo.”
“Con liền nói với bạn đó, trường học là nơi học tập, so đấu thành tích học tập, không phải trong nhà có tiền hay không!”
“Con nói với bạn đó, không phục thì mọi người thi đấu, xem lúc thi thành tích ai tốt hơn!”
Từ nhỏ Tống Thanh Thanh đã nghiêm túc học tập, thành tích luôn rất tốt.
Bé nghe thấy lời của Trần Ninh, ánh mắt không khỏi sáng ngời, kinh hỉ nói: “Cha thật lợi hại, lần sau Thanh Thanh cứ làm như vậy.”
Nhóm người Tống Sính Đình đều mỉm cười nhìn Trần Ninh, cảm thấy Trần Ninh dạy con gái thật sự là quá ưu tú..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...