Nhưng nghe thấy bệnh thư sinh ho khan, thường chính là bệnh thư sinh đến cửa đòi mạng, tất phải chết không thể nghỉ ngờ.
Tàn Kiếm thân là thủ lĩnh Thập Nhị Thiên Vương dưới trướng Tiêu Diêu vương, ngày thường tự cao tự đại, lúc này nhìn thấy người bệnh thoi thóp Độc Cô Hành này, cũng vội vàng cung kính chào hỏi: “Xin chào Độc Cô tiên sinh.”
Độc Cô Hành hơi khom người: “Tàn Kiếm huynh đệ, xin chào.”
Diệp Tiêu Dao mở miệng nói: “Độc Cô, ông đến đúng lúc, tôi đang muốn tìm ông, không ngờ ông lại tới.”
Khóe miệng Độc Cô Hành hơi nhếch lên, ông ta đoán được Diệp Tiêu Dao muốn tìm ông ta làm gì, ông ta giả vờ không biết, cố ý nhìn về phía thư pháp Diệp Tiêu Dao vừa mới viết xong trên bàn làm việc, ho khan hai tiếng, mỉm cười nói: “Diệp tiên sinh ông muốn tôi bình luận thư pháp của ông có tiền bộ hay không?”
“Ha ha, Lậu Thất Minh này của ông, nửa đầu viết đặc biệt tự nhiên, rất có phong độ đại sư.”
“Nhưng nửa sau đây, không biết làm sao, nét bút lại trở nên sắc bén, từng nét từng nét một, giống như đao như kiếm, sát ý lẫm liệt!”
Diệp Tiêu Dao nghe vậy ngắn ra!
Chợt, khóe miệng ông ta khẽ nhéch lên, cười như không cười hỏi: “Độc Cô, ông đã nhìn ra nửa sau thư pháp của tôi lộ ra sát ý, vậy không biết ông, có thể nhìn ra, sát ý này từ đâu mà đến?”
Độc Cô Hành cười cười, giơ ngón tay chỉ ra ngoài cửa sổ: “Từ phía nam đến!”
Phía nam?
Giang Nam!
Sát ý đên từ Giang Nam, từ thành phô Trung Hải Giang Nam.
Diệp Tiêu Dao cười ha ha nói: “Cha mẹ sinh tôi ra, những hiểu tôi là Độc Cô ông!”
“Độc Cô, ông vừa biết sát ý từ phía nam tới, như vậy ông hẳn là biết tôi vội vàng tìm ông làm gì chứ?”
Độc Cô Hành cười khổ: “Còn có thể có cái gì, đương nhiên là thay ông đi phía nam một chuyến, chỉnh đốn mớ.
hỗn độn của công tử.”
Diệp Tiêu Dao thở dài: “Vốn định để Sâm Nhi học hỏi kinh nghiệm, không ngờ thằng bé làm hỏng chuyện, nó còn xảy ra chuyện, hiện tại tình cảnh rất thảm hại.”
“Lúc trước tôi đánh giá thấp Trần Ninh, cậu ta mạnh hơn tôi tưởng tượng.”
“Tôi lo lắng Tàn Kiếm cũng không thẻ nào trừng phạt Trần Ninh, cho nên chỉ có mời Độc Cô ông tự mình đi một chuyền, hy vọng ông không từ chối.”
Độc Cô cười nói: “Chuyện của ông chính là chuyện của tôi, huống hồ Diệp Sâm là tôi nhìn lớn lên, nó gọi tôi một tiếng là chú, như vậy bây giờ nó xảy ra chuyện, tôi không thể mặc kệ.”
Diệp Tiêu Dao nói: “Được, ông nhanh chóng lên đường, đi tới Trung Hải.”
“Đầu tiên liền mang Sâm Nhi về, thứ hai, chính là đem đầu Trần Ninh mang về.”
Độc Cô Hành gật đầu: “Tất cả nghe ý ông.”
Thành phó Trung Hải!
Trước cửa Tống gia, Diệp Sâm bò trên mặt đất, háp hồi.
Đột nhiên, một phiên bản dài của Lincoln dừng lại bên cạnh.
Một người lái xe mặc âu phục, đeo găng tay trắng, nhanh chóng chạy ra khỏi xe, đến cửa sau và mở cửa.
Chợt, một người đàn ông gầy gò dáng người thon dài, mặc quần áo màu trắng, liền từ từ, từ trên xe xuống.
Ông ta vừa xuống xe, liền không khỏi dùng khăn tay che miệng, ho vài tiếng.
Một vài tùy tùng đi theo phía sau ông ta.
Ông ta nhìn Diệp Sâm đang bò trên mặt đất như chó chết, không khỏi nhíu lại: Công tử?”
Diệp Sâm nghe thấy có người gọi anh ta, giãy dụa ngắng đầu lên, nhìn tháy Độc Cô Hành, thiếu chút nữa liền khóc, nghẹn ngào nói: “Chú Độc Cô, chú có thể tính tới đây, nếu chú không đến thì cháu chỉ sợ sẽ chết ở đây.”
Độc Cô Hành ngồi xổm xuống, xoa hai chân Diệp Sâm bị đánh gãy, sau đó lại kiểm tra tình trạng cơ thể Diệp Sâm một chút, hơi thở phào nhẹ nhõm, nói: “Yên tâm, tôi tới rồi, cậu sẽ không chết được.”
“Các người còn sửng sốt làm gì, còn không mau đỡ công tử đứng dậy, đưa cậu ấy đến bệnh viện gần đây cứu trị.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...