Chiến Long Vô Song


Nhưng đúng lúc này, một quản gia mang theo một vị binh sĩ, từ bên ngoài tiền đến.

Người quản gia nói: “Báo cáo ông chủ, báo cáo Diệp tiên sinh, đây là cảnh vệ của Vương tướng quân, có lời muốn thay ông ấy nói với Diệp tiên sinh.”
Diệp Sâm cùng mọi người ở hiện trường, đổ dồn ánh mắt vào người cảnh vệ kia.

Diệp Sâm nói: “Tướng quân nhà anh tại sao không tới bữa tiệc của tôi, phái anh tới, muốn nói cái gì với tôi?”
Người cảnh vệ nói thật: “Diệp tiên sinh, tướng quân nhà tôi nói, Đại đô đốc tới Trung Hải thị sát, ông ấy tiếp đãi Đại đô đốc, lại trùng với thời gian bữa tiệc, xin ngài hiểu cho.”
Vốn dĩ Diệp Sâm không nể mặt Vương Đạo Phương, không đến bữa tiệc tối của anh ta, anh ta rất khó chịu, cảm thấy điều này là do Vương Đạo Phương không cho anh ta chút thể diện nào.

Nhưng bây giờ, sau khi nghe những lời của cảnh vệ Vương Đạo Phương, đôi mắt của anh ta mở to.

Đại đô đốc sắp tới quân đội Trung Hải thị sát, Vương Đạo Phương phải đi hộ tống.


Bây giờ đại đô đốc là sự tồn tại chói mắt nhất ở Hoa Hạ, sau khi người đó chỉ huy quân Bắc Cảnh đánh bại 50 vạn quân Tu La quốc, uy phong của Đại đô đốc đã như mặt trời ban trưa.

Đại đô đốc xuất thế, ai dám tranh giành?
Mạnh như Diệp gia, cho dù Diệp Sâm có tính cách ngang ngược, nghe đến ba chữ Đại đô đốc, vẻ không hài lòng ban đầu trên mặt anh ta lập tức biến mắt, trở nên vừa kinh ngạc vừa hoảng sợ.

Những người xung quanh cũng tương tự như vậy, các chức sắc Trung Hải khắp hội trường đều kinh ngạc thốt lên: “Trời ạ, vậy mà Đại đô đốc đến quân đội Trung Hải của chúng ta thị sát.

Tin tức này quá bùng nỗ rồi.”
“Phải, tại sao chúng ta không nhận được một tin tức nào thế?”
“Ngốc vừa thôi, khẳng định là Đại đô đốc muốn âm thầm đến quân đội Trung Hải thị sát, không muốn gây nhiễu lòng dân.”
“Cũng đúng.

Đại đô đốc luôn luôn uy phong lại thần bí, chúng ta mà biết được hành tung của Đại đô đốc mới là bất thường.”
Mọi người bàn tán xôn xao, nếu không phải vì tiệc tối của Diệp Sâm, bỏ dở giữa chừng sẽ làm Diệp Sâm mắt mặt, e rằng những người này đã chạy sang quân đội bên kia.

Sau khi Diệp Sâm biết được “lý do” khiến Vương Đạo Phương không thể đến tiệc tối của mình, thay vì tức giận, anh ta lại mỉm cười.

Anh ta dặn dò Tà Tăng lấy một con dao găm cực kỳ tinh xảo khảm bằng đá quý, đóng gói trong hộp gỗ đàn hương, trịnh trọng giao cho tên cảnh vệ trước mặt, cười nói: “Vương Tướng quân muốn tiếp đãi Đại đô đốc, không thể tới tham gia tiệc tối, không sao.

Sau này có thời gian dùng bữa chung sau.”
“Còn có, nhờ tướng quân nhà anh chào hỏi Đại đô đốc thay tôi, thỉnh an ngài ấy.”

“Con dao găm bảy sao này là một thanh kiếm cổ có giá trị rất lớn.

Giúp tôi chuyển nó cho Đại đô đốc.

Chút tâm ý của tiểu nhân, mong Đại đô đốc nhận cho.”
Cảnh vệ cầm lấy chiếc hộp, trịnh trọng nói: “Tôi sẽ gửi lại quà cho tướng quân của tôi, nhất định sẽ chuyển đến tay Đại đô đốc.”
Diệp Sâm mở mắt ra cười: “Tốt lắm, tốt lắm.”
Trong nhà, trong thư phòng.

Trần Ninh nhìn con dao găm bảy sao mà Điển Chử giao cho, thích thú thưởng thức hai lần, ranh mãnh nói: “Vật này là do Diệp Sâm đưa cho tôi sao?”
Điển Chử thành thật nói: “Vâng!”
“Vương tướng quân không cần thận lỡ miệng, Diệp Sâm biết được Vương tướng quân muốn tiếp đãi Đại đô đốc, bởi vậy tranh thủ thời gian đưa đoản kiếm bảy sao này đến hải quân Trung Hải, thỉnh cầu Vương tướng quân đem vật quý này tặng cho Đại đô đốc.”
“Vương tướng quân đã phái người bí mật gửi thanh đoản kiếm này tới đây.”
Khóe miệng Tràn Ninh hơi nhéch lên: “Thú vị!”
“Có lẽ là Diệp Sâm không biết tôi là Đại đô đốc nhỉ?”
Điển Chử nói: “Diệp Sâm cùng những người khác đều không biết ngài là Đại đô đốc.”

“Bọn họ chỉ nghĩ Đại đô đốc sẽ đến Quân khu thành phố Trung Hải để kiểm tra, vì vậy tặng quà muốn lấy lòng Đại đô đốc thôi.”
“Nếu như Diệp Sâm biết ngài là Đại đô đốc, đoán chừng hiện tại đã sợ hãi chạy đến đây cầu xin tha thứ rồi.”
Trần Ninh lạnh nhạt nói: “Diệp gia thật sự trí nhớ quá kém.

Bị dạy dỗ bao nhiêu lần rồi mà vẫn không thay đổi.

Tôi nghĩ đã đến lúc quật cho Diệp gia một phát thật mạnh, gạch khỏi danh sách hào môn.”
Điển Chử nói: “Diệp Sâm đến Trung Hải, tạm thời ở Bích Hải Vân Thiên.”
“Ngoài việc uy hiếp Thiếu soái cùng phu nhân đêm nay phải đến lĩnh tội, buổi chiều còn thiết đãi tiệc rượu, mời các đại lão ở Trung Hải, mục đích là để đánh tiếng với họ, không cản trợ anh ta đối phó ngài.”
Trần Ninh lạnh lùng nói: “Tên đó không xứng giao thủ với tôi.”
Điển Chử đáp: “Thiếu soái, bây giờ dạy dỗ tên tiểu tử Diệp gia đó sao đây, mời chỉ thị của Thiếu soái.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui