Lý Thuỷ Lâm kinh ngạc đến mức mắt cũng sắp lọt khỏi tròng.
Trần Ninh vỗ vai Đổng Thiên Bảo, sau đó cười nhạt nhìn Lý Thuỷ Lâm: “Anh vừa nói muốn đánh gãy chân tôi?”
Nghe vậy, Đổng Thiên Bảo hết sức tức giận, ánh mắt sắc bén đột nhiên rơi vào trên người Lý Thuỷ Lâm.
Trong số hơn hai trăm thủ hạ của Đổng Thiên Bảo, tất cả đều hung thần ác sát trừng mắt nhìn Lý Thuỷ Lâm.
Sắc mặt Lý Thuỷ Lâm lập tức tái mét, trên trán đổ mồ hôi lạnh…
Đổng Thiên Bảo tức giận nhìn Lý Thuỷ Lâm, trong lòng anh, Trần Ninh là thần tượng anh tôn thờ, là vị thần trong lòng anh ta.
Thằng nhãi trước mặt này lại dám báng bổ vị thần trong lòng anh ta, quả thực là quá đáng.
Anh ta tức giận nói: “Mày là cái thá gì mà dám la hét trước mặt thiếu gia của tao?”
Vừa nói, anh ta vừa sải bước về phía Lý Thuỷ Lâm.
Sắc mặt Lý Thuỷ Lâm thay đổi đáng kể!
Hàng chục thủ hạ xung quanh anh ta hét lên: “Anh muốn làm gì?”
“Bảo vệ Lý thiếu!”
Như những tên này nói, họ muốn ngăn chặn Đồng Thiên Bảo.
Tuy nhiên, hai trăm người đàn ông mặc vest bên cạnh Đồng Thiên Bảo ngay lập tức hành động.
Ngay lập tức, những tiếng la hét nói tiếp nhau vang lên.
Trong phút chốc, cả chục tên thủ hạ của Lý Thuỷ Lâm đều bị đánh ngã xuống đất.
Đầy mặt Lý Thuỷ Lâm kinh hãi, thanh sắc câu lệ nói với Đồng Thiên Bảo: “Đồng Thiên Bảo, Trần Ninh không còn là Thiếu soái Bắc Cảnh nữa, vậy mà anh còn vì anh ta mà nổi tranh chấp với Lý gia chúng tôi.”
“Trần Ninh đắc tội với Hạng Các lão, sớm muộn gì tai hoạ cũng lâm đầu.”
“Nếu anh cứ khư khư về cùng một phe với anh ta, đến lúc đó e rằng anh cũng sẽ không có kết cục tốt đẹp gì.”
Đồng Thiên Bảo lạnh lùng nói: “Tao đi theo Thiếu soái, không sợ dao giáo, không tránh họa phúc, núi thây biển máu đều đi qua, không lẽ tao còn sợ đắc tội với Hạng gia, sợ đắc tội với Lý gia nho nhỏ của bọn mày sao?”
Nghe vậy thì sắc mặt Lý Thuỷ Lâm rất khó coi.
Đồng Thiên Bảo vẫy tay: “Người đâu, chiêu đãi anh ta thật tốt.”
Ngay lập tức, thủ hạ của anh tràn lên.
Lý Thuỷ Lâm bị đá xuống đất, sau đó răng rắc răng rắc vài tiếng, tay chân đều bị đánh gãy.
Trần Ninh khẽ cau mày, nhưng không nói gì.
Đây là Lý Thuỷ Lâm gieo gió gặt bão.
Đồng Thiên Bảo cung kính nói với Trần Ninh và Tống Sính Đình: “Thiếu gia, thiếu phu nhân, mời mọi người lên xe, Tiểu Bảo sẽ hộ tống mọi người về nhà.”
Trần Ninh gật đầu.
Tống Sính Đình nói khẽ: “Cảm ơn anh, Thiên Bảo.”
Đồng Thiên Bảo mỉm cười nói: “Thiếu phu nhân nói quá lời rồi, Tiểu Bảo tôi trước kia là thuộc hạ của thiếu gia, cả đời cũng sẽ là thuộc hạ của thiếu gia, được cống hiến sức lực cho thiếu gia là vinh hạnh của tôi.”
Cả nhà Tràn Ninh lên xe!
Đồng Thiên Bảo đích thân lái xe đưa cả nhà Trần Ninh trở về.
Trên đường đi, Đổng Thiên Bảo nói với Trần Ninh: “Thiếu gia, tướng quân Vương Đạo Phương đã đến Thủ đô họp.”
“Mà thị tôn thành phố Trung Hải tiền nhiệm Chu Nhược Thụ đã bị điều đi, bây giờ thị tôn Trung Hải mới được tên là Vương Dụ.”
“Vương Dụ là môn sinh của Hạng Các lão, cho nên hôm nay Bộ đội Trung Hải và các nhà lãnh đạo địa phương mới không ai đến đón ngài…”
Trần Ninh cười: “Tôi không còn là thống soái quân Bắc Cảnh, đã thế lại còn kết thù kết oán với Hạng Các lão, mọi người đến đón tôi bình thường là tôi đã mừng đến tỉnh rồi.”
Đồng Thiên Bảo lo lắng nói: “Thiếu gia, ngài muốn sống một cuộc sống bình yên, tôi sợ chỉ e là bọn họ sẽ tới tìm ngài gây phiền phức.”
“Đặc biệt là Vương thị tôn Dụ mới được bổ nhiệm ở Trung Hải, ông ta là người của Hạng lão, lúc này ngài đang thất thế, anh ta có thể sẽ đến tìm ngài gây phiền phức.”
Trần Ninh cười khẽ: “Không sao đâu!”
Đổng Thiên Bảo nhớ ra tuy Trần Ninh đã bị cách chức, nhưng cấp bậc của Trần Ninh vẫn còn, vả lại Trần Ninh cũng có rất nhiều bộ hạ lâu năm trong quân, cũng có rất nhiều bạn tốt trong chính phủ, Thị tôn Trung Hải không dễ làm Thiếu soái khó xử..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...