“Trong mắt bà ấy, cha chưa bao giờ là một người chồng hợp cách, cũng không phải là một người cha hợp cách.”
“Nhưng hai người có bao giờ nghĩ tới, lần này người hai người trêu chọc là ai không?”
“Là Thiếu soái Bắc Cảnh, là võ tướng số một của Hoa Hạ chúng ta.”
“Hai người nhìn xem Thiếu soái ở Bắc Cảnh giết bao nhiêu người, những thi thể kia đều có thẻ chát đống thành núi, máu kia đều có thể tụ thành sông!”
“Hai người lại nhìn xem, cho dù cậu ta nghỉ phép ở Giang Nam, cũng có bao nhiêu đại lão hắc bạch lưỡng đạo, chết dưới tay cậu ta?”
*Hai người có biết hay không, nếu như không phải bởi vì tôi tồn tại, hai người dám trêu chọc cậu ta, cũng không biết hai người đã chết máy lần rồi.”
Sắc mặt Diệp Băng Tâm xanh một trận trắng một trận.
Diệp Mục Thiên cũng cúi đầu, không dám lên tiếng.
Hạng Thành nói tới đây, giọng điệu cũng chậm lại một chút.
Ông ta từ từ nói: “Hiện tại là thời kỳ đặc biệt, hai người nghe lời tôi, đừng làm cái gì nữa, càng đừng trêu chọc Trần Ninh.”
“Trong khoảng thời gian này Mục Thiên chịu không ít khổ sở, chịu không ít ủy khuát, trong lòng tôi đều rõ ràng.”
“Tôi cũng biết hai người hận Trần Ninh, tôi cũng hận, cậu ta còn hại chết một đứa con trai cùng một con gái khác của tôi!”
“Tôi so với hai người càng muốn báo thủ!”
“Nhưng hiện tại còn chưa phải là lúc, hai người tiếp tục nhẫn nại, đợi qua một tháng, tôi lên làm Quốc chủ mới, đến lúc đó muốn giết cậu ta, còn không phải là dễ như trở bàn tay.”
Nội tâm Diệp Băng Tâm đã bị Hạng Thành nói động, nhưng ngại mặt mũi, bà ta không lên tiếng.
Diệp Mục Thiên vội vàng nói: “Cha, con và mẹ biết rồi.”
*Cha yên tâm đi, từ giờ trở đi, con cùng mẹ thành thành thật thật, tuyệt đối không đi trêu chọc Trần Ninh.”
“Cha liền giữ tất cả tinh lực, đều đặt vào chuyện tranh cử Quốc chủ đi, Diệp gia chúng con, cũng sẽ hết sức ủng hộ cha.”
Hạng Thành nghe vậy khó có được nở nụ cười.
Ông ta nhìn về phía Diệp Băng Tâm, cố ý cười nói: “Còn bà thì sao, không thẻ hiện thái độ?”
Bộ dạng thướt tha của Diệp Băng Tâm vẫn còn trên khuôn mặt xinh đẹp, hiện lên một tia thẹn thùng, cắn răng nói: “Ông nói thế nào thì thế đáy đi!”
Hạng Thành nghe vậy, nhịn không được cười ha ha.
Nhìn đứa con trai nghe lời trước mắt, còn có vợ cũ, đáy lòng ông ta nhịn không được dâng lên một cỗ áp nhàn nhạt, đã bao lâu ông ta không cảm nhận được bầu không khí gia đình hòa thuận này chứ?
Ông ta không nhịn được nói: “Chiều nay, Nội các có một cuộc họp quan trọng, sau khi kết thúc cuộc họp đoán chừng là buổi tối rồi.”
“Nhưng chiều mai tôi rảnh!”
“Nếu không như vậy đi, ngày mai mẹ con hai người về nhà, tôi đã lâu không tự mình xuống bếp, ngày mai tôi mua đồ ăn tự mình xuống bếp, chúng ta một nhà ba người, ăn cơm cùng nhau.”
Diệp Băng Tâm với Diệp Mục Thiên nghe vậy, đều nhịn không được lộ ra vẻ mừng rỡ.
Sau khi Diệp Băng Tâm ly hôn với Hạng Thành, bà ta không còn bước vào Hạng gia nửa bước nữa.
Diệp Mục Thiên cũng họ Diệp, không nhận tổ quy tông.
Hiện tại Hạng Thành lại muốn cho mẹ con bọn họ về Hạng gia ăn cơm, ông ta còn muốn tự mình xuống bếp, điều này có nghĩa Hạng Thành coi mẹ con bọn họ là người nhà, hơn nữa ý tứ còn muốn một nhà đoàn tụ.
Diệp Băng Tâm tính tình cường thế, cùng Hạng Thành thường xuyên xảy ra xích mích, cuối cùng ly hôn.
Nhưng sau khi ly hôn, nội tâm bà ta vẫn quan tâm đến Hạng Thành, sâu trong nội tâm cũng vô số lần tưởng tượng cùng Hạng Thành gương vỡ lại lành.
Nhưng bà ta không nghĩ tới, thật sự có thể đợi đến một ngày như vậy.
Trong lúc nhát thời, bà ta lệ rơi đầy mặt.
Diệp Mục Thiên làm sao không muốn nhận tổ quy tông.
Lúc này hai người nghe thấy lời của Hạng Thành, đều vô cùng kích động vui vẻ.
Hạng Thành lấy khăn tay ra, lau nước mắt cho Diệp Băng Tâm một chút, cười nói: Đừng khóc, sau này người một nhà chúng ta sẽ yên lành.”
Diệp Băng Tâm bật cười, gật gật đầu: “Được!”
Công việc Hạng Thành bận rộn, ước định ngày mai cùng ăn cơm với mẹ con Diệp Băng Tâm xong, ông ta liền vội vàng rời đi.
Trong phòng bệnh còn lại Diệp Băng Tâm cùng Diệp Mục Thiên..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...