Bây giờ anh ta hói hận đến ruột cũng tái xanh.
Lúc này, nhìn thấy Trần Ninh nhìn về phía anh ta, anh ta cùng Trần Ninh bốn mắt đối diện.
Anh ta nhịn không được cả người run lên, hai chân mềm nhũn, sợ tới mức muốn quỳ xuống cầu xin tha thứ với Trần Ninh ngay tại chỗ.
“Thiếu…”
Hai chữ Thiếu soái còn chưa nói xong, Trần Ninh cũng đã kịp thời ra tay, đỡ lấy anh ta.
Trần Ninh cũng ngắt lời: “Tôi là Trung tá, không phải Thiếu tá.”
“Hơn nữa anh cũng không cần quỳ xuống xin lỗi tôi nữa, vừa rồi anh đã được giáo huấn, hai chúng ta xong rồi.”
“Nếu anh có thể nhớ kỹ lời khuyên vừa rồi tôi cho anh, đừng lén giở thủ đoạn gian trá, đầu cơ trục lợi, kiên định đối nhân xử thé, thành thật cống hiền cho quốc gia, vậy thì không còn gì tốt hơn.”
Thanh toán xong rồi!
Kiều Hiểu Minh không dám tin nhìn Trần Ninh.
Năm đó anh ta ở tân binh nhập ngũ không bao lâu, dùng thủ đoạn đê tiện như vậy đối phó Trần Ninh.
Và những gì anh ta đã làm quá đáng tối nay!
Vậy mà Trần Ninh không chấp nhặt với anh ta, thật sự tha thứ cho anh ta.
Trong lúc nhất thời, nước mắt của anh ta rơi xuống.
Đều cảm động và xấu hồ.
Anh ta nhịn không được đứng nghiêm, giơ tay chào theo nghi thức quân đội chuẩn kính trọng Trần Ninh, nghẹn ngào nói: “Thuộc hạ nhất định sẽ tuân theo lời dạy!”
Trần Ninh cười cười: “Tôi sẽ chờ xem.”
Nói xong, Trần Ninh liền cùng Đồng Kha rời đi.
Kiều Hiểu Minh nhìn bóng lưng Trần Ninh và Đồng Kha biến mắt, cũng rời đi.
Kiều Hiểu Minh không biết chính là… Hạng Yến lúc này bị cắt đứt tay chân, cực kỳ thê thảm hắp hồi, ánh mắt nhìn chằm chằm anh ta…
Trần Ninh và Đồng Kha ra khỏi phòng ăn.
Trần Ninh xin lỗi nói: “Không ngờ tối nay xảy ra nhiều chuyện như vậy, còn quấy rầy xem mắt của cô, thật là xin lỗi.
Đồng Kha lắc đầu: “Xem mắt là do dượng của tôi cùng dì sắp xếp, quả thật tôi căn bản không ngờ, không ngăn nồi sự nhiệt tình dì dượng mà thôi, tôi căn bản cũng sẽ không thích Kiều Hiểu Minh kia, cho nên tất nhiên cũng không có cái gì là quấy rầy như anh nói.”
Trần Ninh nói: “Vậy bây giờ chúng ta trở về đi.”
Đồng Kha nói: “Thời gian còn sớm, phía trước là bờ đê ven sông, đi cùng tôi đi dạo bước.”
Trần Ninh nói: “Được!”
Hai người đi dọc theo bờ sông, đèn đường mờ đi, gió thỏi phật vào mặt, phong cảnh dễ chịu.
Đồng Kha nói: “Anh là anh rễ tôi phái tới bảo vệ nhà chị họ tôi, nên anh rất quen thuộc với anh rễ tôi chứ?”
Trần Ninh cười nói: “Đúng, rất quen thuộc!”
Đồng Kha lập tức nói: “Vậy anh nói cho tôi biết, chỉ cần nói chuyện anh rẻ tôi ở trong quân đội, tôi muốn nghe.”
Biểu cảm của Trần Ninh có chút kì lạ: “Thiếu soái ở trong quân, thì thống soái quân Bắc Cảnh, trấn thủ biên giới Bắc Cảnh, thời nhàn rỗi thì huấn luyện, thời chiến thì đánh giặc, không có gì đặc biệt…”
Đồng Kha: “Bảo anh nói thì anh nói, dài dòng văn tự làm gì, tôi thì thích nghe chuyện liên quan đến anh rẻ tôi.”
Trần Ninh không còn cách nào khác, chỉ có thể tùy tiện chọn mấy chuyện nhỏ trong quân đội nói.
Không ngờ, chuyện bình thường này, Đồng Kha lại nghe Say sưa.
Trần Ninh lờ mờ chuyện không bình thường, nhưng lại không dám suy đoán bậy.
Lúc này, đêm đã dần dần trở nên sâu hơn.
Gió sông đập vào mặt, cũng mang đến chút lạnh nhẹ.
Trần Ninh mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen, bên ngoài còn mặc một bộ đồ màu đen, trang phục vệ sĩ điển hình, anh cũng không cảm thấy lạnh.
Đồng Kha mặc váy dài màu trắng thì không giống.
Cô bị đóng băng đến nỗi cô không thể không rụt cổ.
Ánh mắt cô dừng lại trên áo khoác của Trần Ninh, có ý hay vô tình nói: “Tối nay rất lạnh!”
Trần Ninh gật đầu, đồng ý nói: “Đúng vậy!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...