Chiến Long Vô Song


Bảy chiến tướng Nội các khác, nhìn thấy Trần Ninh một quyền liền đánh bại Mạnh Siêu.

Trong lòng bọn họ cũng chắn động mạnh mẽ, nhưng động tác của bọn họ lại không có bắt kỳ dừng lại nào, bảy người giống như bảy con mãnh hổ, đồng thời nhào tới, vây công Trần Ninh.

Rầm rằm rằm…
Bảy người ở trước mặt Trần Ninh, không kiên trì được mắy chiêu, toàn bộ bị Trần Ninh đánh ngã xuống đất.

Trần Ninh không để ý đến những người bị thương trên mặt đất, ánh mắt dừng lại trên người Hạng Yến cách đó không xa, lạnh lùng nói: “Hiện tại, ông còn muốn giết tôi sao?”
Hạng Yến nghe vậy, cuối cùng từ trong chắn động lấy lại tinh thần, trong nháy mắt sắc mặt cũng trở nên tái nhợt.

Sắc mặt ông ta sắc bén nói: “Tiểu tử, tôi cảnh cáo cậu, tôi là quản gia Hạng gia, tôi là người Hạng lão, cậu dám động đến tôi?”
Trần Ninh cười cười: “Tôi ngay cả con trai của Hạng lão cũng dám đánh, ông nói tôi dám động đến ông không?”
Hạng Yến nghe vậy, sắc mặt trắng bệch, trong mắt hoảng SỢ.


Trần Ninh mỉm cười: “Ông đừng sợ, tôi là một người rất dễ tính, cũng sẽ không bởi vì ông vừa muốn giết tôi, tôi sẽ giết ông.”
Đúng lúc này, Đổng Thiên Bảo mang theo rất nhiều thủ hạ, chậm chạp tới.

Mọi người ở hiện trường cũng không biết thân phận thật sự của Trần Bắc trước mắt này, nhưng Đồng Thiên Bảo biết, Điền Chử chẳng những đem thân phận Trần Ninh dịch dung nói cho Đổng Thiên Bảo, còn dặn dò Đồng Thiên Bảo phải bảo vệ Thiếu soái, không để cho Thiếu soái có bắt kỳ thất bại nào.

Đồng Thiên Bảo mang theo rất nhiều thủ hạ bước nhanh tới trước mặt Trần Ninh, khom người nói: “Trần tiên sinh, thuộc hạ tới chậm, khiến cho ngài kinh hãi, xin ngài thứ tội.

Trần Ninh thản nhiên nói: “Vô tội!”
“Nhưng Thiên Bảo anh tới đúng lúc lắm, cho người này một chút giáo huấn, sau đó đóng gói đưa về Hạng gia.”
“Lịch sự chút!”
Đồng Thiên Bảo gật đầu nói: “Người đâu, đánh gãy tay chân của tên khốn khiếp này, sau đó đóng gói đưa về Hạng gia Thủ đô.”
Lập tức, mấy thủ hạ dáng người cao lớn, hung thần ác sát đi qua Hạng Yến.

Hạng Yến nghe vậy kinh hãi gần chết: “Tụi mày dám!”
Vừa dứt lời, ông ta liền bị người một cước đá ngã xuống, ngay sau đó âm thanh xương cốt gãy, còn có tiếng kêu thảm thiết, vang vọng khắp đại sảnh…
Đôi mắt Đồng Kha nhìn chằm chằm Trần Ninh, nghĩ: Tác phong người này đều bá đạo như anh rễ.

Kiều Hiểu Minh nhìn bóng lưng Trần Ninh, trong đầu hiện lên bóng dáng của một người, sau đó bóng lưng Trần Ninh chậm rãi cùng bóng người trong đầu anh ta hoàn toàn hợp lại với nhau.

Cả người anh ta run lên, thiếu chút nữa sợ tới mức quỳ xuống.

Anh ta kinh hãi muốn chết nhìn Trần Ninh, cảm giác thiên lôi cuồn cuộn, người trước mắt này lại là Thiếu soái Bắc Cảnh, chiến thần Hoa Hạ, Trần Ninh!
Sau Khi Uống Rượu Trần Ninh nhìn nhà hàng bừa bãi dưới đất, quay đầu nói với Đồng Thiên Bảo: “Để cho nhà hàng của anh thành bộ dạng này, tôi thật sự áy náy.”

Đồng Thiên Bảo cười nói: “Trần tiên sinh, chút chuyện nhỏ này tính là cái gì?”
“Hơn nữa đúng lúc tôi có thể sửa chữa trang hoàng lại nhà hàng một chút, đảm bảo sửa sang lại nhà hàng của chúng tôi mãi không tụt lại phía sau!”.

Truyện Hài Hước
Trần Ninh cười cười, căn dặn Đổng Thiên Bảo giải quyết tốt hậu quả.

Sau đó, anh kêu gọi Đồng Kha rời đi.

Lúc anh và Đồng Kha chuẩn bị rời đi, chú ý tới ánh mắt Kiều Hiểu Minh nhìn anh khác, anh liền hiểu, nhất định là Kiều Hiểu Minh phát hiện thân phận bí mật của anh.

Kiều Hiểu Minh biết Trần Bắc trước mắt này, chính là Thiếu soái Bắc Cảnh, sớm sợ tới mức sắc mặt tái nhọt, cả người run rẫy.

Đừng nhìn lúc trước anh ta cùng Đồng Kha khoe khoang, khoác lác mình rất lợi hại, đem Thiếu soái Trần Ninh bỡn cợt không đáng một đồng.

Nhưng quả thật người trong lòng anh ta sợ nhát chính là Thiếu soái Trần Ninh.

Sau khi biết được người trước mắt này là Trần Ninh, trái tim anh ta muốn chết đều có.


Năm đó anh ta ở quân Bắc Cảnh trong giải thi đâu lớn tân binh, sử dụng thủ đoạn đê tiện, thắng Trần Ninh.

Về sau bởi vì sợ hãi, khắp nơi tìm quan hệ, rời khỏi quân Bắc Cảnh, điều đến quân khu Đông Hải.

Sau đó sự thật chứng minh sự lựa chọn của anh ta là đúng, sau này Trần Ninh ở quân Bắc Cảnh thẳng lên mây xanh, vài năm liền thăng chức lên vị trí tổng chỉ huy quân Bắc Cảnh.

Anh ta vẫn cảm thấy may mắn vì mình đã rời khỏi quân Bắc Cảnh, nếu không anh ta đã sớm xong đời rồi.

Nhưng tuy nhiên anh ta không ngờ chính là, anh ta cùng Trần Ninh gặp lại nhau, lại là dưới tình huống này.

Thậm chí, anh ta còn ở trước mặt Thiếu soái, nói một đống lời phỉ báng Thiều soái..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui