Anh ta vốn định giả bộ trước mặt Đồng Kha, không ngờ bị Trần Ninh làm phiền như vậy, khiến anh ta biến thành kẻ ngốc.
Anh ta vừa xấu hỗ vừa tức giận, vội vàng muốn lấy lại mặt mũi.
Mà Trần Ninh cũng không có ý định buông tha Kiều Hiểu Minh dễ dàng, năm đó nhập ngũ tân binh không bao lâu, đại hội liền có giao lưu tân binh, lúc trận chung kết Kiều Hiểu Minh động tay chân trong cốc nước của anh, còn khiến bụng anh đau mấy ngày, cuối cùng đến chỗ quân y truyền nước biển.
Vốn anh đã quên tiểu nhân đê tiện Kiều Hiểu Minh này, nhưng tối nay Kiều Hiểu Minh lại đụng vào họng súng, vậy anh sẽ tính sổ với Kiều Hiểu Minh.
Lúc này anh trầm mặt, lạnh lùng nói: “Kiều Thiếu tá, anh cũng là người trong bộ đội, vừa rồi anh dám công khai phỉ báng Thiếu soái, chuyện này anh giải thích như thế nào?”
Kiều Hiểu Minh không vui nói: “Trần Bắc, anh là Trung tá, tôi là Thiếu tá, anh chỉ cao hơn tôi một cấp.”
“Hơn nữa anh là quân Bắc Cảnh, tôi là quân Đông Hải, chúng ta không thuộc cùng một quân khu, cho nên anh đừng quá coi trọng mình, càng đừng coi tôi là thủ hạ của anh mà răn dạy.”
“Về phần những nhận xét của tôi về Thiếu soái, tôi cũng không cảm thấy có vấn đề gì.”
“Trước kia tôi từng đánh bại anh ta, hiện tại, sau này, tôi cảm thấy tôi vẫn có thể đánh bại anh ta, chẳng lẽ tôi rất tự tin với bản thân, cũng có tội sao?”
Trần Ninh cười lạnh nói: “Anh đánh bại Thiếu soái? Rắm thối!”
“Sao tôi lại nghe nói năm đó đêm trước ngày đi đấu tân binh, anh lén hạ thuốc xổ ở trong cốc nước của Thiếu soái, dẫn đến Thiếu soái tiêu chảy bỏ cuộc, anh mới may mắn thắng?”
Kiều Hiểu Minh nghe vậy, sắc mặt biến đổi, sâu trong mắt hiện lên một vẻ bối rồi.
Đồng Kha khiếp sợ nhìn Kiều Hiểu Minh: “Tôi đã nói Thiều soái sức mạnh vô song, anh làm sao có thể thắng được Thiếu soái, thì ra anh sử dụng thủ đoạn đê tiện!”
Sắc mặt Kiều Hiểu Minh đỏ lên, thẹn quá hóa giận nói: “Nói nhảm, tôi đường đường chính chính thắng, anh ta tự biết không phải đối thủ của tôi, mới bỏ cuộc.”
Trần Ninh cười khẽ: “Một chút bản lĩnh ấy của anh, mà dám nói Thiếu soái không phải là đối thủ của anh sao?”
Một chút bản lĩnh?
Ngày thường Kiều Hiểu Minh mắt cao hơn đầu, nghe được lời này của Trần Ninh, anh ta liền không vui.
Hơn nữa vừa rồi Trần Ninh làm cho anh ta lúng túng, ánh mắt anh ta hiện lên một vẻ sát khí, cười lạnh nói: “Nghe giọng điệu của Trần Trung tá anh, giống như rất khinh thường đối với bản lĩnh của tôi, không biết anh có can đảm so tài với tôi không?”
Khóe miệng Trần Ninh hơi nhéch lên: “Chỉ là so tài sao?”
Kiều Hiểu Minh cười lạnh: “Đương nhiên không phải so tài đơn thuần, hai chúng ta phải thêm đặt cược.”
Trần Ninh có hứng thú: “Đặt cược cái gì.”
Vừa rồi Kiều Hiểu Minh mắt mặt trước mặt Đồng Kha, hiện tại muốn lấy lại mặt mũi, đồng thời cũng muốn đối phương mắt mặt.
Vì vậy, anh ta cay độc lấy gạt tàn trên bàn, đổ tất cả tàn thuốc trong gạt tàn đổ vào một ly rượu vang đỏ.
Anh ta chỉ vào rượu vang đỏ đầy tàn thuốc, thâm độc nói với Trần Ninh: “Hai chúng ta liền so tài cao thấp một chút, người thua, liền uống chén này, dám hay không?”
Trần Ninh cười như không cười: “Khẩu vị của anh rất đặc biệt, nếu anh muốn uống loại rượu đen này, vậy tôi thành toàn cho anh.”
Đồng Kha ở một bên nhìn ngây người, thậm chí cô còn không kịp hồi thần, hai người đàn ông trước mắt này, đã sắp đánh nhau.
Nhân viên trong phòng ăn nhìn thấy hai người Trần Ninh và Kiều Hiểu Minh, lại muốn đánh nhau trong đại sảnh.
Họ chỉ vừa muốn tiến lên ngăn cản!
Thế nhưng, quản lý nhà hàng lại vội vàng ngăn cản nhân viên phục vụ và nhân viên bảo vệ, nhỏ giọng nói: “Mỹ nữ xinh đẹp đó, là cô em vợ của Thiếu soái – Đồng Kha, bọn họ muốn đánh nhau để bọn họ đánh, chúng ta đừng can thiệp.”
Mọi người nghe xong, liền không còn ai lên ngăn cản nữa.
Trần Ninh và Kiều Hiểu Minh cách nhau chưa tới hai mét, đứng song song.
Trần Ninh vẫy vẫy tay, mỉm cười nói: “Tới chiến!”
Kiều Hiểu Minh cũng không khách khí với Trần Ninh, anh ta hạ giọng quát một tiếng: “Muốn chết!”
Dút lời, thân hình anh ta chợt động, tốc độ cực nhanh, giống như một con báo đốm lao về phía Trần Ninh.
Phong cách chiến đấu của Kiều Hiểu Minh tuân theo quân đội, đơn giản trực tiếp, tốc độ cực nhanh, lực cực mạnh, chỉ thấy sau khi anh ta lao tới gần Trần Ninh, như tia chớp bay lên một cước, hung hăng đá về phía đầu Trần Ninh.
“Được!”
Thực khách trong phòng ăn, đều là xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, nhìn thấy có người đánh nhau sớm đã đi lên vây xem, nhìn Kiều Hiểu Minh ra chân như điện, mọi người không khỏi nhao nhao cổ vũ khen.
Một cước của Kiều Hiểu Minh này, nhanh như chớp, mãnh liệt như sắm sét.
Anh ta đối với một cước sắc bén của mình tin tưởng vô cùng, vốn định một chiêu liền đánh bại Trần Ninh, ở trước mặt Đồng Kha thẻ hiện uy phong thật tốt một chút..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...