Lưu Chấn Bình gật đầu, Trần Ninh có ơn cứu mạng với ông, thường ngày ông luôn xưng huynh gọi đến với Trần Ninh.
Nhưng suy cho cùng, ông cũng không muốn đắc tội với Hạng Thành, dù sao Hạng Thành là người có thể trở thành Quốc chủ kế nhiệm nhát.
Lúc này ông như vô tình mà nói với Trần Ninh: “Trần huynh đệ, cậu cùng Hạng các lão ở Thủ đô có mâu thuẫn tôi cũng có nghe nói.
Hiện tại Hạng các lão thế mạnh, nếu ông ta lên làm Quốc chủ, phỏng chừng ngày tháng tốt đẹp của cậu đều sẽ không còn, cậu có tính toán gì không?”
Trần Ninh mỉm cười nói: “Cũng không có tính toán gì cả!
Bất quá nói đến chuyện bầu tân Quốc chủ này, tôi có chuyện muốn khẩn cầu Lưu huynh.”
Lưu Chấn Bình cười nói: “Cậu từng có ơn cứu mạng của tôi, giữa chúng ta còn cần dùng hai chữ khẩn cầu này sao? Có phải cậu muốn tôi đứng về phía La Trí Tuyền không? Chuyện này không thành vần đề!”
Trần Ninh lắc đầu: “Không phải La Trí Tuyền, cơ hội của La các lão không lớn.”
Lưu Chắn Bình tò mò hỏi: “Vậy cậu muốn tôi đứng về phía ai?”
Trần Ninh thản nhiên nói: “Hoàng Càn!”
Lưu Chắn Bình có chút bắt ngờ: “Hóa ra là Hoàng các lão.
Hoàng các lão trước nay luôn điệu thấp, từng nhậm chức ở nhiều nơi, đều có cách quản lý rất tốt, chiến tích trác tuyệt, là người vô cùng có thực lực.
Nhưng tư lịch của ông ấy so ra vẫn kém Hạng Thành cùng La Trí Tuyết.
Sau lưng ông ấy cũng không có đồng minh chống lưng.
Ông ấy có cơ hội tranh với Hạng Thành cùng La Trí Tuyền sao?”
Trần Ninh cười nói: “Nếu tôi đã nhờ Lưu huynh đây đứng về phía Hoàng các lão, đương nhiên là xem trọng ông ấy.”
Lưu Chất Bình đáp ứng: “Được! Nếu Hoàng các lão thật sự đứng ra tranh cử vị trí Quốc chủ này, tôi đây sẽ nể mặt cậu đứng về phía ông ấy.”
Trần Ninh cười nói: “Được! Đa tạ Lưu huynh!”
Thủ đô, Hạng gia.
Trong thư phòng, Hạng thành đang cúi đồng đọc báo.
Quản gia Hạng Yến cung kính đứng trước mặt báo cáo với ông ta.
Lúc ông ta biết Diệp Băng Tâm đã đem theo toàn bộ cao thủ của Diệp gia đến Giang Nam tìm Tống Sính Đình tính sổ, lại bị một tên vệ sĩ nhỏ nhoi Trần Bắc bên cạnh Tống Sính Đình đánh bại toàn bộ, ông ta không nhịn được nhíu mày.
Ánh mắt ông ta rời khỏi tờ báo trên tay, dừng trên người quản gia Hạng Yến: “Ông nói gì? Toàn bộ cao thủ của Diệp gia lại bị một tên vệ sĩ nho nhỏ bên cạnh Tống Sính Đình đánh bại?”
Hạng Yến cười khổ nói: *Vâng thưa lão gia.
Tôi cũng biết rất khó tin, nhưng sự thật thực sự là như vậy.
Tên vệ sĩ tên Trần Bắc kia cũng không biết tới từ đâu, bằng thực lực của một mình cậu ta liền đánh bại toàn bộ cao thủ của Diệp gia.”
Hạng Thành bắt mãn nói: “Tôi nhớ rõ em trai của Diệp Băng Tâm là Diệp Chắn Quân vốn nhậm chức ở quân khu Giang Nam mà, hơn nữa chức vị cũng không nhỏ.
Tiểu tư này không biết làm cái gì lại trơ mắt nhìn chị gái cậu ta ở Giang Nam bị người ta khi dễ?”
Hạng Yến cười khổ nói: “Diệp Chấn Quân vốn đã phái người đi bắt nhóm binh sĩ đả thương Diệp thiếu, nhưng mà…”
Hạng Thành: “Nhưng mà cái gì?”
Hạng Yến nhỏ giọng nói: “Nhưng mà nhóm binh sĩ đó vừa bị bắt, Thiếu soái Bắc Cảnh Trần Ninh đã đưa đến một phong thư triệu hồi binh sĩ, nói Bắc Cảnh có nhiệm vụ trọng đại phải triệu hồi nhóm binh sĩ này trở về, bất cứ cá nhân hay tổ chức nào cũng không được cản trở, nếu làm chậm trễ thời cơ chiến đấu sẽ bị xử trí theo quân pháp.
Diệp Chấn Quân không còn cách nào khác chỉ có thể thành thành thật thật thả 18 binh sĩ Bắc Cảnh kia trở về.
Hành Thành hừ lạnh: “Vô dụng! Diệp Chấn Quân chỉ có bao nhiêu đó tiền đồ thôi sao?”
Hạng Yến nói: “Thời điểm Trần Bắc đánh bại toàn bộ cao thủ của Diệp gia, Diệp Chấn Quân đã điều đến một đội binh lính chuẩn bị dùng súng bắn chét Trần Bắc, trút giận cho chị gái cậu ta, nhưng mà…”
Hạng Thành nhíu mày: “Chẳng lẽ Diệp Chấn Quân điều động quân đội tới cũng không phải đối thủ của Trần Bắc?”
Hạng Yến nói: “Vậy thì không phải! Chẳng qua thời điểm Diệp Chấn Quân hạ lệnh bắn chết Trần Bắc, thống soái Giang Nam Lưu Chắn Bình đã đích thân tới.”
Hạng Thành kinh ngạc: “Cái gì?”
Hạng Yến nói: “Lưu Chắn Binh xưng huynh đệ với tên tiểu tử Trần Bắc kia, còn tức giận với chị em Diệp Băng Tâm và Diệp Chắn Quân.
Lưu Chắn Bình yêu cầu chị em Diệp Băng Tâm phải tự mình đến cầu xin Tống Sính Đình tha tội, chị em Diệp Băng Tâm bát đắc dĩ chỉ có thể đến tìm Tống Sính Đình, quỳ xuống nhận lỗi.
Một giờ trước, Diệp Băng Tâm xám xịt trở lại Thủ đô…”
Hạng Thành cả giận nói: “Xảy ra chuyện lớn như vậy, vì sao bà ta không đến gặp tôi? Không nói cho tôi biết?”
Hạng Yến cười khổ: “Đại khái vì lần này bà ấy không nghe theo lời khuyên bảo của lão gia ngài, khư khư có chấp đến Giang Nam tìm Tống Sinh Đình tính sổ, hiện tại thất bại, không còn mặt mũi đến gặp ngài.”
Hạng Thành hừ lạnh: “Cái tính tình này của bà ta, toàn tự cho là đúng!”
Hạng Yến cúi đầu nói: “Lão gia, dù sao bà ấy cũng là phu nhân trước của ngài, hơn nữa Mục Thiên thiếu gia cũng bị khi dễ thảm như vậy.
Tôi cảm thấy ngài hẳn là nên tự mình ra mặt một chút, néu không người khác sẽ cho rằng ngài sợ tên Trần Ninh kia.”
Hạng Thành trầm ngâm một hồi, mở miệng nói: “Vốn tưởng triệu hồi Trần Ninh về Bắc Cảnh liền có thể khai đao với người nhà cậu ta, lấy lại chút lợi tức.
Không ngờ người bên cạnh Tống Sinh Đình lại xuất hiện một tên vệ sĩ không tên tuổi, thực lực lại lợi hại như vậy.
Có thể đẩy Diệp gia té ngã.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...