Diệp Chấn Quân cười lạnh: “Trong từ điển của Diệp mỗ không có hai chữ hối hận, ngược lại đám hỗn đãn các người, đến cháu tôi cũng dám đụng, trở về xem tôi thu thập các người thế nào.
Bắt đi!”
Mấy chục người của Bộ An ninh tiến tới bắt giữ nhóm người Triệu Vân.
Nhóm người Triệu Vân cũng không phản kháng, mặc cho bọn họ bắt người.
Vương Đạo Phương trơ mắt nhìn Bắc Cảnh Thập Bát Ky bị bắt đi, ông vội phân phó: “Nhanh, nhanh thông tri cho Thiếu soái, nói người Diệp gia đã bắt Bắc Cảnh Thập Bát Ky đi rồi.”
“Vâng tướng quân!”
Phòng khách tập đoàn Ninh Đại.
Tống Sính Đình mang theo Trần Ninh cùng Tần Tước.
đang gặp mặt luật sư Cảu Đức Chí của Diệp gia.
Cầu Đức Chí mang một cặp kính gọng vàng, cười lạnh đưa một phần thư luật sư đến trước mặt Tống Sính Đình, vênh váo nói: “Xin chào Tống tiểu thư, tôi là luật sư của Diệp gia Cầu Đức Chí.
Tôi tới tìm cô là thay mặt sự ủy thác của Diệp Băng Tâm phu nhân gửi thư luật sư đến cho.
CÔ.
– Tống Sính Đình nhìn thư luật sư trên bàn, kinh nghi bất định hỏi: “Thư gì?”
Cầu Đức Chí đẩy gọng kính: “Là vì chuyện cô sai đám người Trần Bắc, đả thương Diệp Mục Thiên thiếu gia.
Diệp phu nhân nói, cô phải đưa ra thành ý, bội tội nhận lỗi.
Nói cách khác, nếu cô không ra mặt, chúng tôi sẽ dựa theo pháp luật, kiện cô tội đả thương Diệp thiếu, đến lúc đó chỉ e là cô phải ngồi tù.”
Tống Sính Đình cũng không biết chuyện Trần Ninh đánh gảy chân Diệp Mục Thiên.
Cô nghĩ đến chuyện đả thương Diệp Mục Thien là lần Trần Bắc đánh hắn ở vũ hội.
Cô trầm giọng nói: “Là Diệp Mục Thiên gây chuyện trước, hắn bị đánh là gieo gió gặt bão.
Ông trở về nói với Diệp phu nhân, không cần dùng thư luật sư hù dọa tôi, vô dụng thôi.
Nhóm luật sư của công ty tôi có thể tiếp thư luật sư của các người.
Nếu bà ta vẫn dây dưa không dứt, tôi chờ: lệnh triệu tập của tòa án từ bà ta, cùng bà ta đối chấp trước tòa.
Trần Bắc, Tần Tước, tiễn khách!”
Trần Ninh cùng Tần Tước tiến lên, nói với Cẩu Đức Chí:: “Cút đi” Ị Cầu Đức Chí căm giận: “Tống Sính Đình, cô dám không đặt Diệp gia vào mắt, thấy thư luật sư của Diệp phu nhân cũng không hồi lỗi, cô chờ đến lúc nhận lửa giận của Diệp.
phu nhân đi, cô sẽ hối hận!”
Hắn nói xong, thở phì phì rời đi.
Trần Ninh cùng Tần Tước theo Cầu Đức Chí ra khỏi tòa nhà Ninh Đại, chằm chằm nhìn hắn rời đi.
Trần Ninh nhìn xe Cầu Đức Chí biến mắt, lạnh lùng nói: “Diệp gia thực sự: day dưa không dứt.”
Tần Tước hạ giọng: “Thiếu soái, còn có một chuyện phải báo với ngài.”
Trần Ninh quay đầu nhìn Tần Tước: “Chuyện gì?”
Trần Tước nói: “Thuộc hạ vừa nhận được tin, Diệp gia bắt toàn bộ Bắc Cảnh Thập Bát Ky đi rồi, nói phải nghiêm trị họ.”
Trần Ninh tức giận: “Tình huống gì đây?”
Tần Tước đem tin tức cô nhận được kể cho Trần Ninh biết.
Sắc mặt Trần Ninh lạnh lùng: “Diệp gia là đang muốn tìm chết!”
Thành phó Thiên Hải, tỉnh Giang Nam.
Bộ An ninh, quân khu Thiên Hải.
Diệp Chấn Quân cùng đắm thuộc hạ suốt đêm thẩm vần.
Bắc Cảnh Thập Bát Ky.
Ị Diệp Chấn Quân híp mắt nhìn đám người Triệu Vân, lạnh.
lùng nói: “Tôi hỏi các người một lần, hai ngày trước rốt.
cuộc các người có ở câu lạc bộ Thiên Nhai đại khai sát: giới, đánh chết dân thường, còn đánh gãy chân cháu tôi Diệp Mục Thiên không?”
Triệu Vân trằm giọng nói: “Tôi đã nói rất nhiều lần, chúng tôi là quân Bắc Cảnh, ông là lãnh đạo Bộ An ninh Giang Nam.
Ông không có quyền băt chúng tôi, càng không có à GÌ C đa nh = quyền thẳm lý, phán quyết chúng tôi.
Diệp Chấn Quân quát: “Làm càn! Bộ An ninh chúng tôi chính là quản lý những binh sĩ làm loạn kỷ luật như các người, hiện tại tôi chỉ muốn cậu trả lời là có hay không?”
Triệu Vân nói: “Nếu chúng tôi là kẻ tình nghỉ phạm luật, tự nhiên sẽ có Bộ An ninh của Bắc Cảnh đến hỏi, không đến phiên Giang Nam các người ra mặt…”
Phanh!
Diệp Chấn Quân đập mạnh lên mặt bài, trà trong ly văng tung tóe.
Sắc mặt hắn xanh mét trừng mắt nhìn đám người Triệu Vân: “Cậu quản chúng tôi là Bộ An ninh Bắc Cảnh hay Bộ mạng người, sau đó bắt giữ trị tội Tống Sính Đình.
Nhưng hắn không nghĩ tới, Triệu Vân lại không thừa nhận do Tống Sinh Đình sai khiến.
Hắn tức giận nói: “Chết tiệt, các người là quân Bắc Cảnh, nếu không phải do Tống Sính Đình sai khiến, vậy là ai ra lệnh cho các người?”
Í Triệu Vân bình tĩnh nói: “Ông không cần hỏi, chúng tôi.
không thuộc quyền quản lý của ông, ông không có quyền.
thẩm lý và phán quyết chúng tôi.
Từ giời trở đi, mặc kệ là.
ông hỏi chuyện gì, chúng tôi đều sẽ không trả lời.
Hoặc là ông thả chúng tôi ra, hoặc là ông giao chúng tôi là Bộ An ninh Bắc Cảnh xử lý, ông không có quyền xử lý chúng tôi!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...