Ánh mắt Tàn Tước vẫn nhìn chằm chằm Trần Ninh.
Trần Ninh vừa ăn cơm, vừa ngẳng đầu nhìn Tần Tước: “Trưởng quan, cô không ăn cơm, ở đó nhìn tôi làm gì?”
Tần Tước mỉm cười nói: “Là tôi nên gọi anh là trưởng quan, hay anh gọi tôi là trưởng quan?”
Trần Ninh sửng sốt, mơ hồ nhìn Tần Tước.
Tần Tước cười cười, lại nói: “Anh không hiểu ý tôi sao?
Để tôi đổi cách nói khác.
Tôi là nên gọi ngài là Trần Ninh, hay nên gọi là Trần Bắc đây?”
Trần Ninh hơi nhíu mày, thấp giọng hỏi: “Cô phát hiện lúc nào?”
Tần Tước vô cùng đắc ý nói: “Nhất bộ kinh thiềm cùng quân đạo phách quyền đều là chiến kỹ của Thiếu soái, là độc nhất, không thể có cái thứ hai.
Ngài biết dùng nhất bộ kinh thiềm, lại biết quân đạo phách quyền, ngài không phải Thiếu soái thì có thể là ai?”
Trần Ninh im bật không nói gì.
Xem ra trên đời này không gì là không có sơ hở, Tần Tước chỉ cần thông qua một vài chỉ tiết nhỏ nhìn nhận ra thân phận của anh.
Trần Ninh thản nhiên nói: “Cô biết cũng được, nhưng đừng để lộ ra với người khác.”
Tần Tước không nhịn được nhỏ giọng hỏi: “Thiếu soái, chẳng lẽ đến thiếu phu nhân cũng không được nói sao?”
Trần Ninh bình tĩnh đáp: “Hạng Thành lợi dụng danh nghĩ của nội các triệu tập tôi về Bắc Cảnh, còn ra lệnh tôi không được rời khỏi.
Sau đó lại sai khiến Diệp gia đến ám hại người nhà tôi, hẳn là có ý trả thù tôi.
Thực lực của Hạng Thành cùng Diệp gia quá mạnh, chỉ dựa vào mọi người bảo hộ người nhà tôi, tôi không yên tâm.”
Tần Tước có chút không vui: “Thiếu soái, ngài đây là xem thường bọn tôi rồi.
Tôi chẳng những thuộc cấp bậc tinh nhuệ trong binh vương của Bắc Cảnh, mà trong giới sát thủ còn là vị trí vua sát thủ…”
Trần Ninh ngắt lời: “Thực lực của cô không tồi, nhưng cô cũng biết, nếu nhóm sát thủ dùng hết tâm tư ắt sẽ tìm được cơ hội.”
Tần Tước nhỏ giọng hỏi: “Cho nên Thiếu soái lo lắng, lại không thể quang minh chính đại trở về bảo hộ người nhà, cho nên mới cải trang, lấy thân phận vệ sĩ Trần Bắc quay lại?”
Trần Ninh cười nói: “Lấy thân phận vệ sĩ Trần Bắc trở về ít nhất có thể che mắt người khác, cũng có thể bảo hộ người nhà, còn có thể tránh để lộ nhược điểm trước Hạng Thành.”
“Còn một nguyên nhân nữa, tôi nghĩ dùng thân phận vệ sĩ Trần Bắc xuất hiện ở đây, như vậy Tu La quốc sẽ người tôi vẫn còn đang trấn thủ Bắc Cảnh, bọn họ sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ.”
Tần Tước tò mò hỏi: “Vậy vì sao lại không cho thiếu phu nhân biết thân phận của ngài?”
Trần Ninh giải thích: “Nếu tôi đem thân phận thật nói cho.
mọi người biết, như vậy thái độ của mọi người sẽ khác, đến lúc đó không thể phối hợp diễn trò cùng tôi.
Còn chưa kể đến nếu có ai sơ xuất tiết lộ thân phận của tôi, sẽ khiến Hạng Thành cùng Diệp gia có cơ hội tố cáo tôi tội danh tự: ý rời khỏi Bắc Cảnh.”
“Cho nên mọi người vẫn là không nên biết thân phận của tôi, chỉ xem tôi như một vệ sĩ, như vậy khẳng định sẽ không khiến người khác nghỉ ngờ.”
Tần Tước tỉnh ngộ: “Thì ra là thế.” Tần Tước lúc này như: nhớ lại chuyện gì đó, cô hạ giọng nói với Trần Ninh: “Thiếu soái, tôi có chuyện phải báo cáo với ngài.”
Trần Ninh đáp: “Nói đi!”
Tần Tước nói: “Hôm qua Diệp Mục Thiên sau khi bị ngài dạy dỗ liền không phục, cũng không ngoan ngoãn quay về Kinh Thành.
Hắn triệu tập rất nhiều người, cũng hơn 2000 tay đấm.
Hơn nữa, hắn còn phái người đến truyền lời, yêu cầu thiếu phu nhân đêm nay mang theo Đồng tiểu thư cùng ngài đến câu lạc bộ Thiên Nhai gặp hắn.
Hắn nói néu mọi người không đến, hắn sẽ đại khai sát giới.”
Trần Ninh lạnh lùng nói: “Muốn chét! Chuyện này thiếu phu nhân đã biết chưa?”
Tần Tước nói: “Thời điểm tôi nhận được tin này, cả nhà thiếu phu nhân đang vui vẻ ăn cơm cho nên tôi không muốn phá hỏng tâm trạng vui vẻ của mọi người, tạm thời chưa nói cho thiếu phu nhân biết.”
Trần Ninh gật đầu: “Tốt lắm.
Chuyện này cô không cần nói cho thiếu phu nhân biết, để tôi giải quyết.”
Nói xong, Trần Ninh cầm khăn ăn lau khóe miệng, dặn dò Tần Tước bảo vệ tốt người nhà anh, sau đó anh bắt động thanh sắc đứng lên rời đi.
Câu lạc bộ Thiên Nhai.
Đây là nơi đốt tiền bật nhát của thành phố Trung Hải, đêm nay nơi này đã được băng thái tử đảng của Diệp Mục Thiên bao hết.
Lúc này, Diệp Mục Thiên đang cùng hai anh em kết nghĩa là La Thành và Địch Vân, còn có rất nhiều bằng hữu khác uống rượu.
La Thành cùng Diệp Mục Thiên cạn ly, tủm tỉm cười: “Diệp ca, anh nói cái con đàn bà Tống Sính Đình kia sẽ thật sự theo yêu cầu của anh đến gặp chúng ta không?”
Diệp Mục Thiên lắc đầu: “Tao cũng không dám chắc.”
Địch Vân nhếch miệng cười: “A, con đàn bà kia nếu không đến, vậy đêm nay chúng ta liền giết hết cả nhà nó đi! Đến lúc đó trước tiên giết chết cái tên vệ sĩ Trần Bắc kia, sau đó Diệp ca anh lại lôi Tống Sính Đình lên giường của ả với Trần Ninh, ngủ với ả, như vậy không phải liền trút hết lửa giận rồi sao?”
Hai mắt Diệp Mục Thiên liền sáng ngời, khóe miệng lộ ra vẻ hưng phấn.
Giết người nhà Thiếu soái, còn ở trên giường của Thiếu soái đùa giỡn Thiếu soái phu nhân, thật kích thích nha! Chuyện này cũng rất có cảm giác thành tựu.
Hắn hưng phấn nên ly, uống cạn ly rượu, sau đó vỗ vai Địch Vân, ha ha cười nói: “Vẫn là lão tam mày có nhiều ý tưởng.
Chủ ý này của mày không tôi, tao rất thích, ha ha hồi: La Thành, Địch Vân cùng một đám huynh đệ ở hiện trường toàn bộ đầu xấu xa cười ầm lên..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...