Rất nhanh, thủ hạ của Đổng Thiên Bảo liền đem thi thể Thiên Tàn Địa Khuyết kéo đi.
Nhân viên phục vụ nhà hàng cũng nhanh chóng làm sạch vết máu trên mặt đất.
Nhưng!
Tống Sính Đình cùng Đồng Kha, Tống Thanh Thanh vẫn bị kinh hãi.
Các cô đã không còn tâm trạng ăn cơm nữa, tính tiền trở về trước.
Về nhà thôi!
Tống Sính Đình dần dần bình phục tâm trạng một chút, cô nói với Trần Ninh: “Trần Bắc, biệt thự ba tầng nhà tôi, tôi và con bé ở tầng ba, cha mẹ tôi ở tầng hai, hai phòng khách ở tầng một lần lượt là anh và Tần Tước ở.”
“Anh chủ yếu phụ trách bảo vệ con gái tôi cùng người nhà tôi, an toàn công việc của tôi do Tiểu Tần phụ trách.”
“Anh có vấn đêg gì không?”
Trần Ninh cười nói: “Không!”
Tống Sính Đình gật đầu, sau đó liền cùng Đồng Kha, dẫn Tống Thanh Thanh lên lầu.
Trong phòng khách tầng một, chỉ còn lại Trần Ninh và Tần Tước.
Tần Tước lạnh lùng nói: “Trần Bắc!”
Trần Ninh quay đầu nhìn về phía Tần Tước, kinh ngạc nói: “Trưởng quan, có chuyện gì vậy?”
Tần Tước lạnh lùng nói: “Nói với anh hai điều phải chú ý, đầu tiên khi anh cùng Thiếu phu nhân nói chuyện, không nên mặt nở nụ cười, anh chính là một vệ sĩ không có tình cam.
“Thứ hai sau này anh không thể lớn mật nhìn chằm chằm bóng lưng Thiếu phu nhân như vậy, chú ý thân phận của anh, anh hiểu rõ lời tôi nói chứ?”
Trần Ninh giật mình, chợt hiểu được.
Tần Tước đây là cảnh cáo anh không nên có bắt kỳ tâm tư: lệch lạc, không thể sinh ra một chút ý nghĩ không nên có đối với Tống Sinh Đình!
Trần Ninh dở khóc dở cười, đoán rằng Tần Tước nằm mơ: không thể tưởng tượng được, anh là Trần Ninh đeo mặt nạ dịch dung, là cấp trên hàng đầu của cô, là chồng của Tống Sính Đình.
Nhưng…
Tần Tước không biết thân phận thật sự của anh, lúc anh nhìn Tống Sính Đình, cũng quả thật bát tri bất giác toát ra tình yêu dành cho Tống Sính Đình, cho nên Tần Tước sinh ra hiểu làm.
Anh mỉm cười và nói: “Được, tôi sẽ chú ý.”
Tần Tước lạnh lùng nói: “Còn có một chuyện nữa!”
Trần Ninh tò mò hỏi: “Còn chuyện gì nữa?”
Tần Tước khuôn mặt xinh đẹp kín đáo nói: “Khi anh đối mặt với tôi, tốt nhất cũng không nên cười đùa.”
Trong nháy mắt Trần Ninh trợn tròn mắt.
Lúc này, Tần Tước đã quay người rời đi, cô vừa quay người rời đi một bên nói: “Thân thủ của anh không tệ, có thể dễ dàng đánh bại Thiên Tàn Địa Khuyết như vậy làm cho tôi đều kinh ngạc, biểu hiện tốt xấu của anh tôi đều ghi lại, làm đánh giá anh đủ năng lực hay không.”
“Anh tốt nhát nỗ lực lên!”
Trần Ninh nhìn bóng lưng yêu điệu của Tần Tước, khẽ nhíu mày: “Trước kia sao lại không phát hiện cô rắm thối như vậy chứ?”
Tần Tước cách đó hơn mười mét, lạnh lùng nói: “Anh lẫm bẩm tôi nghe tháy rồi, tôi cũng sẽ ghi lại.”
Trần Ninh im lặng!
Lúc này, tại Nhà hàng Phương Tây của Khách sạn Air Garden.
Anh ta đang tao nhã ăn thức ăn phương Tây, chờ Tống Sính Đình cùng Đồng Kha đến gặp Diệp Mục Thiên anh ta.
Đột nhiên nghe thấy người của mình nói với anh ta rằng bọn Thiên Tàn Địa Khuyét đã chét.
Anh ta kinh hãi, dao ăn trong tay cũng không vững, lắc lắc một cái rơi xuống dĩa.
Anh ta vừa kinh hãi vừa tức giận, đột nhiên đứng lên, hỏi tới: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, bên cạnh Tống Sính Đình ai lợi hại như vậy, lại có thể đánh chết anh em Thiên Tàn Địa Khuyết?”
Thủ hạ nhỏ giọng nói: “Nghe nói Trần Ninh phái một cao.
thủ trong quân đến bảo vệ nhà Tống Sính Đình, cao thủ trong quân này tên là Trần Bắc, chính là hắn giết Thiên Tàn Địa Khuyết.”
Diệp Mục Thiên sắc mặt tái xanh: “Đáng ghét!”
Lần này Diệp Mục Thiên tự mình tới Trung Hải đối phó Tống Sính Đình, không ngờ ngay cả mặt Tống Sính Đình còn chưa nhìn thấy, anh ta liền liên tục tổn hao binh tướng.
Anh ta hoàn toàn tức giận!
“Lập tức báo tin cho gia tộc, phái 36 Thiên Cương 72 Địa Sát đến, tôi cần sự hỗ trợ của họ.”
“Vâng, Diệp thiếu!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...