Chiến Long Quân Trở Lại
Câu nói này lại càng làm cho bầu không khí vốn dĩ sắp bùng nổ bị đẩy lên tới đỉnh điểm.
“Ánh Ngọc, cậu đang nói bậy bạ gì đó?”
Tô Thanh Trúc đứng dậy, sắc mặt trắng bệch la lên.
Cho tới bây giờ cô chưa từng làm chuyện gì có lỗi với Vũ Hoàng Minh.
“Để cho cô ta nói”
Giọng điệu của Vũ Hoàng Minh lạnh như băng cúi đầu nhìn cặp mắt to ngây thơ vô tội của Dâu Tây.
Anh có cảm giác tim mình như nhói lên.
Con gái vậy mà lại không phải là con của mình?
Tô Thanh Trúc còn chưa mở miệng La Ánh Ngọc đã tức giận chỉ vào Vũ Hoàng Minh nói: “Vũ Hoàng Minh, thái độ của anh như vậy là sao? Thanh Trúc có thể coi trọng anh đó là may mắn của anh! Anh chỉ là một người đến từ nông thôn thì có tư cách gì ð bên cạnh Thanh Trúc chứ?”
“Tôi nói cho anh biết, năm đó người theo đuổi Thanh Trúc xếp hàng từ phòng học xếp cho tới cổngtrường học, anh thì tính là cái thá gì chứ?”
“Thanh Trúc, anh ta không cần cậu thì mình sẽ giới thiệu cho cậu người có nhiều tiền hơn cái tên nghèo kiết xác này”
Nghe vậy Vũ Hoàng Minh nở nụ cười.
Rất lạnh cũng rất đau đớn.
“Cậu im miệng đi.
”
Tô Thanh Trúc tức giận quát La Ánh Ngọc sau đó hốc mắt đỏ bừng, mặt mũi tràn đầy vẻ đau đớn nhìn Vũ Hoàng Minh: “Anh không tin em sao?”
Vũ Hoàng Minh ôm Dâu Tây không nói gì đi về phía cửa.
Nhìn thấy cảnh này Tô Thanh Trúc sững sờ tại chỗ.
Cô đặt mông ngồi ở trên ghế, hai mắt mất hồn.
Nước mắt không chịu thua kém trào ra khỏi hốc mắt.
“Thanh Trúc, cậu đừng khóc! Tên đàn ông thối tha đó không có bất kỳ năng lực nào, lại còn muốn để cậu nuôi anh ta, thật đúng là đồ ăn hại, mình sẽ giới thiệu cho cậu một người tốt hơn anh ta gấp trăm lần.
”
La Ánh Ngọc ngồi ở bên cạnh Tô Thanh Trúc khẽ an ủi.
Nhưng mà ánh mắt Tô Thanh Trúc nhìn La Ánh Ngọc lại lộ ra vẻ tức giận.
“Tại sao cậu lại nói đứa bé không phải là con của anh ấy?”
Khuôn mặt La Ánh Ngọc tràn đầy vẻ không hiểu: “Năm đó sau khi anh ta rời đi không phải cậu vẫn luôn ở cùng với Hoàng Thụy sao?”
“Ai nói với cậu như vậy? Mình hoàn toàn không ở cùng với anh ta, anh ta chỉ là một người bạn của mình!
Tô Thanh Trúc không muốn giải thích thêm với La Ánh Ngọc, cô quay người đuổi theo Vũ Hoàng Minh.
Khi đi tới dưới lầu chẳng biết chiếc xe đã đi đâu mất.
Tô Thanh Trúc ngơ ngác đứng im tại chỗ, nước mắt lại không nhịn được rơi xuống.
Ở trên xe.
“Ba, sao ba không đợi mẹ?”
Khuôn mặt Dâu Tây tràn đầy tủi thân nhìn Vũ Hoàng Minh, đôi mắt đỏ ngầu.
Vũ Hoàng Minh nghe thấy tiếng ba này thì trong lòng cảm thấy tê rần.
Dâu Tây thật sự là con gái của anh sao?
“Ngoan, mẹ con có việc nên lát nữa mới về.
”
Anh nhẹ nhàng sờ lên cái đầu nhỏ của Dâu Tây.
Ở tận sâu trong đáy lòng anh không muốn tin tường Tô Thanh Trúc phản bội mình.
Nhưng mà ở trong đầu anh sẽ nghĩ đến những lúc Dâu Tây bị bệnh mà Tô Thanh Trúc vẫn còn đi uống rượu bàn công việc với người đàn ông khác.
Anh không nhắc tới chuyện này, không phải có nghĩa là anh đã quên.
“Ba, chúng ta quay lại tìm mẹ có được không? Con nhớ mẹ.
”
Dâu Tây ôm cánh tay Vũ Hoàng Minh chu cái miệng nhỏ nói.
Dáng vẻ đáng yêu kia lại làm cho người ta đau lòng.
“Ngoan, mẹ đang làm việc nên hơi bận bịu, con nghe lời, chúng ta về nhà chờ mẹ nhé.
”
Vũ Hoàng Minh kìm nén những suy nghĩ ở trong lòng rồi ôm Dâu Tây.
“Vâng ạ# Xe chạy thẳng một mạch về tới biệt thự.
Vũ Hoàng Minh dẫn Dâu Tây đi vào phòng khách mỉm cười: “Dâu Tây, ba nấu mì cho con ăn nhé?”
“Vâng, mì ba nấu là ngon nhất.
”
Nửa tiếng sau.
Vũ Hoàng Minh nhìn Dâu Tây đang ngủ rất bình thản thì hít sâu một hơi.
Anh cầm điếu thuốc đi ra ngoài cửa, lạch cạch châm điếu thuốc rồi ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao.
“Anh có tin em không?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...