Chiến Long Quân Trở Lại
Trong đại sảnh.
Vũ Cuồng nhìn tình huống xảy ra trước mặt với vẻ mặt u ám.
Sau khi suy nghĩ rất lâu vẫn không thể đưa ra quyết định.
Cuối cùng ông ấy lấy điện thoại di động ra và gọi cho chủ nhân.
Giọng Vũ Trường An truyền đến qua điện thoại, "Sao vậy? Bây giờ mọi người đang ở đâu?"
Vũ Trường An đã biết rằng chiến tranh ở biên giới đã kết thúc nên không cần phải đoán cũng biết rằng Vũ Cuồng và Vũ Hoàng Minh đang trên đường về nhà.
"Chủ nhân, đã xảy ra chuyện!" Vũ Cuồng hít một hơi thật sâu, giọng điệu hơi trầm xuống.
"Chuyện gì đã xảy ra?"
Giọng điệu của Vũ Trường An ngay lập tức trở nên lạnh lùng.
"Cậu chủ và tôi đang ở Thành phố Hải Mỹ nhưng có vẻ như cậu chủ và Trương Thắng Thiện đã có ân oán từ trước." !"Bây giờ đã bắt đầu đánh nhau"
"Cậu chủ không cho tôi xen vào và nói đây là ân oán cá nhân của cậu ấy!"
Ban đầu Vũ Cuồng không định nói với chủ nhân.
Nhưng mà, lỡ may cậu chủ xảy ra chuyện gì thì ông ấy cũng không gánh nổi trách nhiệm này.
Quan trọng hơn, nếu cậu chủ vô tình đánh chết Trương Thắng Thiện thì sự việc sẽ còn nghiêm trọng hơn.
"Cái gì?"
"Thằng nhóc này, tại sao nó có thể xảy ra mâu thuẫn với Trương Thắng Thiện?"
"Được rồi, tôi sẽ đến đó ngay!"
Vũ Trường An nói xong liền định cúp điện thoại.
Nhưng mà Vũ Cuồng đã ngăn Vũ Trường An đang chuẩn bị đến.
"Chủ nhận, xem ra ông không cần tới..."
Vũ Cuồng sững sờ nhìn Vũ Hoàng Minh mang đôi mắt đỏ như máu trong đại sảnh.
Sát khí đáng sợ đó giống như khiến cho lòng bàn chân của tất cả mọi người có mặt ở đây đều ớn lạnh, da đầu tê dại.
.
Truyện Ngược
"Tình hình dường như không thể kiểm soát được nữa!"
"Cậu chủ giống như muốn giết người!"
"Cái gì!?".
Vũ Hoàng Minh từ từ đứng dậy, khóe miệng đang chảy máu.
Trước sự tấn công của bốn người, anh vẫn phải cố hết sức.
Ngay cả khi sử dụng bí tịch Cuồng huyết thì anh vẫn khó có thể chống lại.
Không thể không nói Trương Thắng Thiện đã đột phá Ám kình được nhiều năm như vậy thực sự không phải dễ đối phó.
"Hôm nay, không ai có thể cứu mày được!"
Khuôn mặt của Trương Thắng Thiện tái nhợt, trên môi có một vệt máu.
Ba người Trương Minh Đức xung quanh ông ta bị thương nặng không thể đứng vững.
Bốn đánh một mà còn bị đối phương đánh thành thế này.
Nếu chuyện này lan ra, chắc chắn họ sẽ trở thành trò cười của mọi người.
"Phải không?" "Cũng như vậy, hôm nay không ai có thể cứu được ông!".
Vũ Hoàng Minh lạnh như băng, trên mặt không có một chút cảm xúc.
Khi nghe Vũ Hoàng Minh muốn mở ra huyệt đạo thứ năm, điện thoại di động của ông ấy đã rơi xuống đất.
Rồi sau đó ông ấy ngửa mặt lên trời rống lên một tiếng.
"Thập Sát!"
"Tập hợp!"
Giọng nói rất lớn giống như vang vọng khắp toàn bộ nhà họ Vũ.
Người nhà họ Vũ đang tập luyện đều bị âm thanh này đánh thức.
Thậm chí, sắc mặt của nhiều người còn thay đổi một cách chóng mặt!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...