Chiến Long Quân Trở Lại
Nhà họ Trương ở thành phố Hải Mỹ có thể nói là doanh nghiệp mạnh nhất. Nhưng họ cũng không dám quá độc đoán.
Dù sao những người có thể phát triển ở chính là những dòng tộc ẩn thế.
Tầng cao nhất của khách sạn La Đô.
Trên thực tế là không có phòng riêng mà chỉ có một nhà hàng rất lớn.
Trong nhà hàng có nhiều bàn khác nhau,
Mỗi bàn đại diện cho một vị trí không sử dụng. Bàn ăn của nhà họ Vũ ở phía trước.
Đương nhiên ban đầu tiên là của nhà họ Trương rồi.
Tuy nhiên khi vừa bước vào sảnh, Vũ Hoàng Minh đã nhìn thấy một người quen.
"Trương Thằng Thiện!”.
“Không ngờ lại có thể gặp được ông ta ở đây, thật may mắn đấy” Khuôn mặt Vũ Hoàng Minh khẽ nở nụ cười lạnh lùng, anh nhìn người đàn ông xanh xao đang đứng cách đó không xa.
Trường Thắng Thiện suýt tự sát tại bến tàu Thiên Sơn.
Sau này khi người của nước địch giết qua thì anh vẫn lựa chọn buông tha cho ông ta.
Nếu không ông ta cũng không sống nổi đến bây giờ.
Trương Thắng Thiện đang uống rượu và ăn uống cùng gia đình nhà họ Trương.
Vừa thấy có người từ cửa bước vào, ông ta bất giác liếc nhìn.
Tuy nhiên khi nhìn thấy Vũ Hoàng Minh ở cửa, sắc mặt ông ta lập tức trở nên đanh lại.
Người nhà họ Trương ở xung quanh dường như đã nhận ra những thay đổi của Trương Thằng Thiện, họ bất giác nhìn theo ánh mắt của ông ta và nhìn về phía sau.
Họ nhìn thấy Vũ Hoàng Minh và cả ba đang đối mặt với nhau.
“Trưởng lão Thiên, ông sao vậy?”
Trương Thắng Thiện để ly rượu trong tay xuống và trầm giọng nói: “Tôi đã nhìn thấy kẻ thù”
Kẻ thù?
Những người xung quanh ngay lập tức choáng váng.
Toàn bộ dòng tộc ẩn thể có bao nhiêu người có thể trở thành kẻ thù của Trường Thắng Thiện chứ? Hai tay gần như có thể đếm hết rồi.
Hơn nữa, người ở đẳng cấp này làm sao có thể tới nơi này chứ?
“Không sao, mọi người cứ ăn đi.”
Khuôn mặt của Trương Thắng Thiện có chút khó coi.
Trong thâm tâm ông ta rất muốn giết Vũ Hoàng Minh.
Thật đáng tiếc khi ông ta biết người đàn ông đứng bên cạnh Vũ Hoàng Minh!
Vũ Hoàng Minh khẽ mỉm cười, trong ánh mắt hiện lên một tia sát khí.
"Không phải chỉ là quen biết! Lúc đó chỉ thiếu một bước ông ta đã chết ở trong tay tôi rồi!”
“Thật đáng tiếc tôi là người tốt nên đã thả ông ta đi vào phút chót!”
“Nếu không ông ta cũng không có cơ hội sống sót đứng ở trước mặt chúng ta đâu” Câu nói này của anh khiến mọi người rất sốc!
Cái quái gì thế?
Gần như đã chết? Sau đó còn thả đi vào phút chót ư?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...