Trong một phòng bao to sang trọng.
“Cậu chủ, vừa nãy bên ngoài có người đặt bao hết rồi ạ”
“Ồ? Ai lại dứt khoát như vậy, dám ở quán bar Hoàng Gia này bao hết?”
Ngô Thành Vinh nghe trợ lí báo lại, ánh mắt hiện ra chút kinh ngạc.
Đặt bao hết, cũng chính là bao hết chi phí của tất cả mọi người đêm nay.
Đây không phải chỉ mấy trăm triệu là có thế bao hất.
Đơn đơn như phòng bao này của anh là đã khoảng mấy trăm triệu rồi.
Càng không cần nói, một số người giàu, gọi bình rượu đã là mấy trăm triệu.
Bao hết đêm này, không có vài chục tỉ, tuyệt đối không đủ.
Cho dù là anh, cũng không dám to tiếng như Vậy.
Nhiều nhất, cũng chỉ là một phiên này.
“Không biết, nhìn vẻ mặt thì có vẻ như không phải nhân vật vùng này”
Trợ lí lắc đầu, tỏ ý không rõ.
Ngô Thành Vinh nhấp một ngụm rượu trong ly, ánh mắt lộ ra chút sáng.
Nếu có thể kết giao, xây dựng mối quan hệ với người như vậy, vậy địa vị anh trong gia tộc có thể sẽ tăng lên.
“Biết người đó đi đến phòng bao nào không?”
Vừa dứt câu, ngoài cửa vang đến tiếng gõ cửa.
Ngô Thành Vinh khẽ nhíu mày, đêm nay anh vốn không gọi bạn bè nào đến uống rượu.
Có điều, người biết anh, đều biết phòng bao này của anh.
“Vào đi”
Anh thuận thế nằm ngửa về sau, giơ tay ôm eo cô gái tiếp thị ngôi bên cạnh.
Mở cửa, Vũ Hoàng Minh và Sở Thanh Nam bước vào.
“Cậu Ngô Thành Vinh?”
Vũ Hoàng Minh châm thuốc, miệng mỉm cười nhìn Ngô Thành Vinh đang nằm trên sô pha.
Ngô Thành Vinh mặt đây nghi hoặc nhìn anh ta.
Người này, tại sao lại biết tên hắn?
Đang định nói, trợ lí ngôi bên cạnh liền mở miệng.
“Cậu chủ, đây là vị đã bao hết tối hôm nay”
Lập tức, Ngô Thành Vinh đứng dậy khỏi vị trí.
Ánh mắt tràn ngập sự bất ngờ.
Người này, chính là người bao hết đêm nay?
“Xin hỏi, anh là…”
Mới lúc nãy còn đang nghĩ làm sao để kết giao được với người này, không ngờ đối phương lại đến tận cửa rồi.
Quả thật là may mắn từ trên trời rơi xuống.
Dù có thế nào, anh cũng phải nắm bắt cơ hội tốt này.
“Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là, tôi có một số chuyện cần thương lượng với cậu.
”
Vũ Hoàng Minh cười nhẹ nhìn Ngô Thành Vinh.
Ngô Thành Vinh lập tức hiểu ý, giơ tay vẫy, mấy cô gái tiếp thị cùng trợ lí của anh liền ra ngoài.
Thấy thế, Vũ Hoàng Minh cũng vấy tay.
Sở Thanh Nam gật đầu, cũng ra khỏi phòng bao.
Lúc này, trong phòng bao chỉ còn lại Vũ Hoàng Minh và Ngô Thành Vinh hai người họ.
“Mời ngồi”
Ngô Thành Vinh lập tức nhích qua bên để mời Vũ Hoàng Minh ngồi xuống.
Vũ Hoàng Minh cũng không khách sáo, ngồi lên sô pha.
Hít một hơi thuốc lá: “Cậu Ngô Thành Vinh, cậu biết tập đoàn Dương Thị không?
Ngô Thành Vinh sững sờ, có chút không hiểu.
Người này, không phải muốn hợp tác với mình sao?
Sao đột nhiên lại nhắc đến tập đoàn Dương Thị?
“Anh như này…à ý gì?”
Vũ Hoàng Minh cười nói: “Cậu Ngô Thành Vinh, tập đoàn Dương Thị đã xong đời rồi, cậu có hứng thú tiếp quản tập đoàn Dương Thị không?”
Lời này vừa dứt, Ngô Thành Vinh lập tức từ chỗ ngồi đứng dậy.
Một mặt đầy kinh ngạc nhìn Vũ Hoàng Minh.
“Xin mạo muội hỏi, ngài là…”
Người này, rốt cuộc là nhân vật nào, lại lên đây nói muốn thu mua tập đoàn Dương Thị?
Lẽ nào, anh ta lại là cậu chủ của gia đình thượng lưu nào đó?
“Tôi họ Vũ”
Một làn khói nhẹ nhẹ từ miệng Vũ Hoàng Minh.
“Vũ?”
Ngô Thành Vinh nghĩ một hồi, thành phố Minh Xuyên này hình như không có gia tộc thượng lưu nào họ Vũ cả.
Có điều, cũng không liên quan.
Không phải từ Minh Xuyên, không lẽ không thể là người thành phố khác sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...