“Cháu cũng không đồng ý, ông nội, ông nghĩ xem, Tô Thanh Trúc sắp về rồi, vậy nhà chúng ta chẳng phải sẽ mất sạch mặt mũi sao? Càng huống gì cô ta còn sinh ra một đứa con hoang”
Con trai Tô Trung Đức là Tô Thiện Văn cũng biết.
“Đúng vậy, ông nội…”
Lời của Tô Thanh Tuyết còn chưa nói xong thì ông cụ Tô đã đã đập mạnh tay lên bàn, trên mặt tràn đầy tức giận.
“Sao, ông già tôi đây chưa chết, mà mấy người đã bắt đầu tranh gia sản rồi?”
“Năng lực của Tô Thanh Trúc, ông già tôi đây đã nhìn trong mắt, tốt hơn đám không có tiền đồ chúng mày nhiều, nếu nó không về thì cả dòng họ này sớm muộn gì cũng sẽ bị chúng mày phá sạch!”
“Thằng lớn, gọi điện thoại cho Tô Thanh Trúc, cứ nói dòng họ bằng lòng cho nó quay về, hỏi nó xem muốn điều kiện gì! Trước đó chẳng phải nó muốn mười tỈ năm trăm triệu sao? Cho nói”
Ông cụ vừa mở miệng, tất cả mọi người ở đây đều không dám nói gì nữa.
Dù sao ở nhà họ Tô, ông cụ mới là người cầm quyền chân chính.
Lời của người khác, đều không có ích bằng lời ông.
Trong biệt thự.
“Đã đỡ hơn chưa?”
Vũ Hoàng Minh ngồi bên giường, trong tay bê một bát cháo, ánh mắt cực kỳ dịu dàng nhìn Tô Thanh Trúc đang nằm trên giường.
Sắc mặt Tô Thanh Trúc trắng bệch, mấy ngày nay cô ăn không ngon, ngủ không yên, mỗi ngày nằm mơ đều mơ thấy dáng vẻ đau đớn trên giường bệnh của Dâu Tây.
Nhưng trong chớp mắt liền thấy mình xuất hiện trên giường Vũ Hoàng Minh.
Ánh mắt dịu dàng đó, còn đong đầy tình cảm hơn so với trước kia.
Hốc mắt cô đỏ lên, nước mắt không ngừng chảy ra khóe mắt.
€ô có rất nhiều rất nhiều lời muốn nói, nhưng đều nghẹn lại trong cổ họng, nói không ra.
“Tại sao anh lại đến? Tại sao?”
“Anh biết nơi đó nguy hiểm tới nào không, nếu như…nếu như anh không quay lại được thì em phải làm sao? Dâu Tây phải làm sao?”
Tô Thanh Trúc nhào vào lòng Vũ Hoàng Minh, lớn tiếng khóc lên.
“Đồ ngốc, nếu anh không đến, thì em đã thành vợ người khác rồi! Anh không đồng ý, cả đời này, em chỉ có thể là của anh”
Vũ Hoàng Minh nhẹ nhàng xoa xoa đầu tóc cô, nhẹ giọng an ủi.
“Nhưng…em không muốn anh phải mạo hiểm”
Tô Thanh Trúc ôm chặt Vũ Hoàng Minh trong lòng, sợ rằng không cẩn thận sẽ đánh mất anh.
“Được rồi, đừng khóc nữa, Dâu Tây còn ngủ ở phòng kế bên đó”
Vũ Hoàng Minh hơi hơi cười, lúc này Tô Thanh Trúc mới kìm tiếng khóc của mình lại.
Từ từ rời khỏi vòng ôm của anh, hai mắt cô đỏ hồng nhìn anh.
“Xin lỗi”
“Là lỗi của anh, là do anh không chăm sóc tốt cho Dâu Tây, nếu không phải em về, thì có khi Dâu Tây đã.
.
”
Tô Thanh Trúc rất hối hận, tại sao lại để Dâu Tây ở nhà một mình.
Nếu để con bé bên cạnh mình thì cũng sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy.
“Không sao, Dâu Tây đã khỏe rồi, cần một đoạn thời gian để khôi phục nữa thôi”
Tô Thanh Trúc hơi hơi gật đầu, nhưng rất nhanh lại hỏi: “Em hỏi anh, có phải anh mượn tiền đồng đội của mình không? Nếu không anh lấy đâu ra nhiều tiền để chữa bệnh cho Dâu Tây như vậy?
Vũ Hoàng Minh sững người, lộ ra vẻ bất lực.
Anh rất muốn nói, lẽ nào trong mắt em, anh không xứng có tiền hay là thế nào?
Nhưng, anh lại rất hưởng thụ loại cảm giác này.
“Ừm, anh mượn một đồng đội của anh đó, nhà cậu ấy mở công ty, tiền nhiều quá, tiêu không hết nên cho anh mượn chút để tiêu”
Tô Thanh Trúc không có ý tốt mà liếc trắng mắt, ai lại chê bản thân quá nhiều tiền không có chỗ tiêu?
“Mặc kệ thế nào, anh mượn cũng mượn rồi, mượn bao nhiêu?”
Vừa nói xong điện thoại liền vang lên.
Nhìn hiển thị trên màn hình, vẻ mặt vốn có chút vui vẻ của cô thoáng chốc liền trầm xuống.
Vũ Hoàng Minh liếc một cái, hàng mày hơi chau.
“Không muốn nghe thì để đó đi”
Tô Thanh Trúc không nói chuyện, nhận điện thoại.
“Thanh Trúc à, bây giờ cháu đang ở đâu đấy?
Ông nội cháu chuẩn bị cho cháu quay về dòng họ, cháu có điều kiện gì thì cứ đặt ra, ông nội đều sẽ đồng ý với cháu”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...