Có thể nghe cả tiếng kim rơi.
Ánh mắt mọi người, đều dừng ở trên người Trương Thiên Hoa.
Đánh cược là do ông ta đề nghị, người thua cũng là ông ta.
Tranh này, là ăn hay không ăn đây?
Sắc mặt Trương Thiên Hoa hết xanh rồi lại trắng, hồi lâu cũng không biết mở miệng như thế nào.
“Thầy Mã nhận thua, không có nghĩa là bức tranh của ông ấy thua!”
“Bức tranh này của tôi, vĩnh viễn đều tốt hơn so với bức tranh của cậu!”
Thình lình nói ra một câu, làm cho mọi người không khỏi nhíu mày.
Xem ra là ông ta không muốn nhận thua.
Vũ Hoàng Minh cười cười, “Ông đây là không muốn nhận thua?”
Khi nói chuyện, anh bước từ trên đài xuống, đứng ở trước mặt Trương Thiên Hoa.
“Tôi không có thua!”
“Là ông thua!”
Vẻ mặt Trương Thiên Hoa không phục, tuy rằng ông ta cũng hiểu được, bức tranh của người này, quả thật tốt hơn so với bức tranh của thầy Mã.
Nhưng là, chính mình nhận thua cũng không phải chỉ là vấn đề mặt mũi nữa.
Còn phải ăn một bức tranh lớn như vậy.
“Vị này, có thể cho tôi một chút mặt mũi, chuyện này, cho qua đi.
”
Mã Vĩ rốt cục đứng ra hoà giải, nhưng mặt lại đỏ bừng lên.
Làm người thua, ông ta không có tư cách yêu cầu Vũ Hoàng Minh cho ông ta mặt mũi.
Cần phải biết là Trương Thiên Hoa thật sự đến chết cũng không nhận thua, mặt mũi ông ta coi như là mất hết.
“Thôi thôi, một chỉ là một con chó chỉ biết làm loạn mà thôi, tôi không cần phải.
.
so đo việc nhỏ.
này với một con chó”
Vừa dứt lời, Trương Thiên Hoa lúc này liền nổi giận.
Từng bước tiến lên, giơ nắm tay định đánh lên mặt của Vũ Hoàng Minh.
Động tác bất thình lình này dọa mọi người ngây người.
Mấy nữ phụ huynh và giáo viên nhịn không được nhắm hai mắt lại.
Trương Thiên Hoa vạm vỡ như vậy, Vũ Hoàng Minh không thể so sánh được.
Nắm đấm này bắt đầu, ai thua ai thắng liếc mắt một cái là biết.
Nhưng, Vũ Hoàng Minh nâng tay nắm cổ tay của Trương Thiên Hoa.
“Như thế nào? Thua rồi, muốn đánh người?”
Giọng nói của anh lạnh lẽo.
Trương Thiên Hoa muốn giãy ra, nhưng tay của Vũ Hoàng Minh giống như kìm sắt, gắt gao nắm chặt cổ tay ông ta.
“Buông tay!”
Mặt ông ta đỏ lên, muốn rút tay ra nhưng không được.
“Nhận lỗi đi, chuyện này coi như quên đi.
”
“Bằng không tự gánh lấy hậu quả!”
Vũ Hoàng Minh đã thật sự tức giận.
Nếu không có có nhiều trẻ con ở đây như vậy, thì vào một khắc Trương Thiên Hoa ra tay kia, anh cũng đá một cước rồi.
Trương Thiên Hoa còn muốn phản kháng, nhưng Mã Vĩ lại nói: “Chủ tịch Trương, tôi đã nhận thua, chuyện này là ông làm không đúng, nói lời xin lỗi, chuyện này coi như quên đi.
”
Những người khác không dám nói gì, chỉ có thể nhìn.
Trương Thiên Hoa cắn răng, nhìn chằm chằm Vũ Hoàng Minh.
“Thực xin lỗi!”
Vũ Hoàng Minh cũng lười so đo với người như thế, buông lỏng tay ra.
“Lần sau, ông không có vận may tốt như vậy đâu.
”
Một trò khôi hài cứ như vậy mà qua đi.
Mấy giáo viên nhà trẻ cũng vội vàng đứng ra hoà giải.
“Hôm nay đám bạn nhỏ biểu hiện thật sự không tồi, mỗi người sẽ được thưởng một bông hoa hồng nhỏ nha.
”
Sân bay thành phố Vân Xuyên.
Mấy trăm chiến sĩ hùng tráng đứng nghiêm chỉnh.
Ven đường, mấy chiếc xe việt dã cùng loại cũng đã đô.
Đưỡng phổ đều đã phong tỏa , cấm người đi đường hoặc là xe cộ tiến vào.
Ngã tư đường đối diện, quần chúng đứng đầy vây xem.
Tất cả mọi người đều lấy di động ra quay chụp.
Bọn họ đều hiếu kì, rốt cuộc là người có máu mặt lớn thế nào mới phô trương như vậy.
Mười phút sau.
Hai người đàn ông sóng vai đi tới, phía sau đi theo mấy vệ sĩ có mang theo súng.
Vẻ mặt vệ sĩ lạnh lùng, quan sát tình huống xung quanh.
Hai người đàn ông vừa nói vừa cười đi từ lối ra.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...