Vũ Hoàng Minh và Trương Hải Long lại sang cửa hàng Ferrari bên cạnh, mua 13 chiếc siêu xe Ferrari sang trọng.
Mua tổng cộng 18 ô tô, ngày mồng tám tháng sau đúng giờ đến nhận ô tô.
Trở lại xe, Vũ Hoàng Minh châm một điếu thuốc.
“Cậu Minh, bây gið chúng ta đi đâu?”
“Đến khách sạn Thịnh Thế Hoa Đình.
”
“Vâng!”
Về phần những chiếc xe, Vũ Hoàng Minh đã sắp xếp để Sở Thanh Nam cho người đến lấy.
Bây giờ đi đặt khách sạn trước, sau đó gửi lời mời cho mọi người.
Nửa giờ sau.
Hai người đến trước cửa khách sạn Thịnh Thế Hoa Đình.
Ö đây đã được tân trang lại, trông thoáng hơn và cao cấp hơn so với lúc trước.
Khách hàng cũng không ít, ở ngoài cửa có hai nhân viên phục đứng canh.
“Chào mừng quý khách.
”
Vào khách sạn, Vũ Hoàng Minh nhờ lễ tân tìm giám đốc khách sạn.
Giám đốc là một người phụ nữ ngoài ba mươi, trông rất có kinh nghiệm.
Mặc đồng phục chỉnh tề, dáng người lồi lõm có đủ.
“Xin chào anh, tôi là giám đốc khách sạn, tôi họ Lý, xin hỏi anh có nhu cầu gì?”
Người giám đốc tươi cười khiến người ta cảm thấy như gió xuân.
“Ngày mồng tám tháng sau, tôi muốn bao toàn bộ khách sạn để tổ chức hôn lễ.
Có vấn đề gì không?”
Thịnh Thế Hoa Đình là khách sạn sang trọng nhất ở Vân Xuyên, muốn bao trọn toàn bộ khách sạn không hề rẻ.
Hơn nữa, những người không có thân phận và địa vị, cho dù có tiền cũng khó bao trọn được.
Đổi với một số phụ nữ mà nói, chỉ cần có một người đàn ông sẵn sàng bao trọn Thịnh Thế Hoa Đình để tổ chức hôn lễ cho cô ấy, dù có giống khỉ đi chăng nữa thì cô ấy cũng sẵn sàng cưới.
“Đây… có chút vấn đề, thưa anh, anh là công tử của tập đoàn nào?”
Giám đốc Lý nhìn Vũ Hoàng Minh nở nụ cười, chỉ cần đối phương có chút thân phận, muốn bao cả khách sạn không phải là không thể.
“Tập đoàn?”
Vũ Hoàng Minh nở một nụ cười nhẹ, “Tổng giám đốc tập đoàn Thanh Vân, tính không?”
Đột nhiên, vẻ mặt của giám đốc Lý trở nên ngại ngùng hơn.
Thanh niên này thật sự cho rằng mình chưa từng gặp mặt ông chủ của tập đoàn Thanh Vân sao?
“Thưa anh, anh đừng đùa chứ, trò đùa này không vui chút nào.
”
Là một giám đốc, phải có những phẩm chất mà bạn nên có.
Ít nhất, cũng sẽ không để cho thiếu niên này quá mất mặt.
“Cô nghĩ tôi đang đùa à?”
Hả?
Nghe thấy những lời này, giám đốc Lý khẽ nhíu mày.
Nhìn biểu cảm trên gương mặt của nam thanh niên này thì có vẻ…không phải đang đùa.
“Thưa anh, anh…có gì có thể chứng minh thân phận của anh không?”
Vũ Hoàng Minh suy nghĩ một lúc rồi lấy thẻ đen của mình ra.
“Cái này, đủ chưa?”
Vẻ mặt của giám đốc Lý khi nhìn thấy tấm thẻ đen trên tay Vũ Hoàng Minh liền thay đổi không ít.
Đôi mắt sáng ngời có chút kinh ngạ!
c Sau khi thất thần trong vài giây, cô ấy đã tỉnh lại.
“Thưa anh, mời vào trong.
”
Nghe xong, Vũ Hoàng Minh mỉm cười.
Sau khi thảo luận một số chỉ tiết, Vũ Hoàng Minh đã trả một khoản tiền đặt cọc lên đến 3 tỷ đồng.
Ngay cả giám đốc Lý cũng phải thở dài, chỉ riêng nét chữ này không phải người bình thường có thể có được.
Tuy nhiên, trong lòng cô ấy vẫn rất tò mò, tại sao người thanh niên này lại nói mình là ông chủ của tập đoàn Thanh Vân?
Chẳng lẽ anh ấy là anh em của ông chủ tập đoàn Thanh Vân?
Thật ra cô ấy đoán không sai.
Ông chủ của tập đoàn Thanh Vân đúng là anh em của Vũ Hoàng Minh.
Đến gần châp tối.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...