“Tôi hận, tôi hận.”
Tiếng gào thét vang vọng khắp phòng tang lễ.
Cộng thêm cỗ quan tài đặt ngay chính giữa, bỗng nhiên có cảm giác rợn người.
“Tin tức mới nhất cho biết.”
“Tổng giám đốc tiền nhiệm của tập đoàn Tô thị – Tô Văn Điệt đã qua đời, tang lễ sẽ được tổ chức vào ngày mail.
“Tập đoàn Tô thị cuối cùng sẽ rơi vào tay ai?”
Một bản tin quét bay cả thành phố Vân Xuyên.
Trong biệt thự nhà họ Thủy.
Thủy Trọng Hoa tắt tivi, lông mày nhu lại.
Đã hai ngày trôi qua, vậy mà Hải Trung vẫn chưa báo tin về cho ông ta.
Hơn nửa, tập đoàn Tô thị không phải là dòng họ nhà bạn gái của con trai ông ta sao?
Nhưng mà, điều làm ông ta có chút lo lắng là, Vũ Đức Trung đã chết.
Phải biết rằng cái chết của một sĩ quan chắc chắn sẽ gây ra phản ứng rất lớn.
Lỡ như con trai mình luẩấn quần trong lòng, giết chết Vũ Đức Trung, thế thì sự việc sẽ rất nghiêm trọng.
Cho dù là ông ta, cũng chưa chắc có thể bảo vệ con trai mình.
Nghĩ đến đây, Thủy Trọng Hoa vội vàng rút điện thoại ra, chuẩn bị gọi cho Thủy Minh Dương.
Vừa rút điện thoại ra, đã nhìn thấy một dãy số quen thuộc.
Sắc mặt ông ta trầm xuống, ấn nút trả lời.
“Giám đốc Hoa, lá gan của ông cũng lớn đấy! Đến cả sĩ quan cũng dám giết, ông nghĩ kỹ chưa? Hậu quả của việc này ông có thể gánh sao?”
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói lạnh lùng của Hải Trung.
Chiều tối hôm qua, vừa mới khiển trách Vũ Đức Trung xong trở về nhà, ngồi còn chưa nóng mông, đã nhận được tin tức của thuộc hạ, nói rằng Vũ Đức Trung đã bị giết.
Hơn nữa, đối phương còn có hàng nóng trong tay.
Lúc nghe thấy tin này, cả người ông ta liền ngây ngốc.
Õ thành phố Vân Xuyên vậy mà cũng có người dám giết chết sĩ quan của phòng tuần án sao?
Ông ta lập tức phái người điều tra, nhưng tra tới tra lui, vẫn không tra được gì cả.
Nhưng mà nghĩ lại, hôm qua lúc con trai của Thủy Trọng Hoa – Thủy Minh Dương bị người ta đánh, Vũ Đức Trung đã có mặt ở đó.
Vũ Đức Trung làm ngơ ngồi nhìn, có khi đã rước lấy sự tức giận của Thủy Minh Dương nên anh ta đã tìm người đến giết Vũ Đức Trung.
Ông ta càng nghĩ càng thấy có khả năng này, vì thế đã gọi cuộc điện thoại này cho Thủy Trọng Hoa.
“Sĩ quan Trung, ông cho rằng con trai tôi sẽ làm loại chuyện thế này sao?
Việc nào nặng, việc nào nhẹ lễ nào nó không rõ ràng sao?”
Sắc mặt Thủy Trọng Hoa cũng có chút khó coi.
Bởi vì, ông ta cũng không chắc chắn có phải con trai mình làm hay không.
Lỡ như là phải, thế thì bản thân chỉ có thể chuẩn bị tiền cho nó chạy trốn.
“Cái đó tôi không biết! Nhưng mà, tốt nhất là không phải.
Nếu như bị tôi tra ra, ông biết hậu quả rồi đó.
Tôi nhắc nhỡ ông trước, Vũ Đức Trung là sĩ quan trưởng kế nhiệm, sau khi tôi về hưu, anh ta sẽ kế vị!”
“Bây giờ, anh ta chết rồi! Đồng nghĩa với việc mất đi một sĩ quan trưởng.
Sĩ quan trưởng đại diện cho cái gì, ông hiểu rõ hơn tôi mà.”
Thủy Trọng Hoa toàn thân run ° ^ rây.
Vũ Đức Trung là sĩ quan trưởng kế nhiệm?
Nếu thật sự là con trai ông ta làm, thì thật sự tiêu rồi.
“Tôi biết rồi, nếu như là nó làm, tôi sẽ tự tay đánh chết nó!”
Trong mắt Thủy Trọng Hoa hiện lên sự hung tợn.
Con trai mất vẫn có thể sinh đứa khác, ông ta mới hơn 40 mà thôi.
Nhưng, nhà họ Thủy vì vậy mà chịu ảnh hưỡng nghiêm trọng, đúng là được một mất mười.
“Ông biết thì tốt.
Đúng rồi, ông giúp tôi điều tra một người…”
Lúc nói đến đây, Hải Trung hơi dừng lại.
Ông ta đang do dự có nên nói với Thủy Trọng Hoa hay không, thân phận của người kia, ngay cả ông ta cũng không tra ra được.
Thấy Hải Trung không chịu nói tiếp, Thủy Trọng Hoa khẽ cau mày, truy hỏi: “Sĩ quan Trung, người đó là ai?”
Hải Trung thở ra một hơi, vẻ mặt có chút cáu kỉnh.
“Bỏ đi, nói với ông cũng có ích lợi gì.
Thân phận của người kia, đến tôi còn không tra ra được.
Lai lịch của anh ta, cao hơn nhiều so với tưởng tượng của tôi và ông.
Nếu như ông không muốn để nhà họ Thủy bị hủy trong tay con trai ông, tốt nhất là đến cửa xin lỗi đi, anh ta không phải là người tôi với ông có thể chọc vào được.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...