Editor: Chanhneee
La Thải Thanh nhìn thấy Hầu gia trẻ tuổi nghiêng người ngồi trên ghế thái sư trong sảnh phòng khách, ôm lấy tấm khăn lông cừu trắng như tuyết.
Một tay co lên, cùi chỏ chống trên tay vịn của ghế thái sư mà nhìn chằm chằm đám đồng nhi bên dưới, khóe miệng cũng mang nét cười, vì vừa mới khỏi bệnh nên gương mặt có chút tái nhợt.
Vẻ ngoài của Hầu gia khá giống với trưởng Công chúa, lại càng thêm thanh tú, da dẻ đặc biệt trắng trẻo, còn đang ở độ tuổi trẻ trung xinh đẹp.
Có thể nhìn ra được tuy ngồi trên đó nhưng hắn cơ bản còn đang xuất thần, rõ ràng là hắn kêu người đưa đám trẻ đến nhưng lúc các lão binh náo nhiệt chọn lựa hắn lại tựa như không đếm xỉa tới, không biết đang suy nghĩ gì.
Vẫn còn con nít đây, phụ mẫu cũng mới mất càng thêm lẻ loi, đại khái là ngày thường hắn bất quá cũng chỉ miễn cưỡng vui cười thôi.
Nhóm lão binh này làm sao biết tiểu hài tử ở tuổi này thích chơi cái gì, chẳng trách Đinh Đại nói chờ nhóm thế tử phiên vương tiến cung là tốt rồi, chơi cùng bọn nhỏ cùng tuổi mới tốt cho hắn.
La Thải Thanh lại nghĩ tới Định Tương trưởng Công chúa đã mất.
Định Tương trưởng Công chúa, mặc dù là nghĩa nữ do tiên Hoàng thu nhận từ dân gian nhưng dũng mãnh thiện chiến.
Tại chiến sự bình định phương bắc không biết đã cứu Thái tử, tức Hoàng thượng ngày nay biết bao nhiêu lần.
Kim thượng cùng Định Tương trưởng Công chúa luôn luôn tình cảm một lòng, đều nói là tình nghĩa tỷ đệ nhờ đao thật súng thật mà tạo nên.
Tuy nói, chuyện trong Hoàng thất đại thể chỉ có thể tin ba phần, nhưng Hoàng thượng đối với đứa con mồ côi của vị nghĩa tỷ này đặc biệt chăm sóc, hiện giờ xem ra cũng coi như quả thật có mấy phần tình nghĩa.
Hắn liền vội vàng tiến lên hành lễ nói: "Ty chức tham kiến Hầu gia."
Vân Trinh lúc này mới nhìn đến La Thải Thanh, có chút bất ngờ: "Trưởng sử đến? Mời ngồi, có chuyện gì không?" Hắn phất tay ra hiệu cho một quản gia bên cạnh mang người đi.
Quản gia nhận lệnh lập tức ra hiệu cho người bên dưới, như một làn khói mà đem đám đồng nhi rời đi.
La Thải Thanh ngồi xuống ghế tựa sát bên, cười nói: "Hôm nay ty chức bị gọi tiến cung, vốn là tưởng Thái Thường tự có bàn giao lại không nghĩ rằng là Hoàng thượng tuyên triệu.
Nhưng là để hỏi thăm Hầu gia đã khỏi bệnh hay chưa, lại lo lắng Hầu gia giữ đạo hiếu như vậy sẽ khiến thân thể tổn thương, ban cho chút tổ yến, hải sâm, lập tức sẽ đưa đến phủ."
Các lão binh toàn bộ đều xoay đầu lại, nghe thấy La Thải Thanh truyền lại lời của Hoàng thượng, đều nở nụ cười: "Ha! Đây là Hoàng ân sâu nặng a!"
"Bệ hạ nhìn thì tính tình lạnh nhạt, nhưng lại đối với Hầu gia nhà chúng ta rất ân cần!"
"Từ trước khi đánh trận đã thấy người rất lạnh lùng, vừa thanh lãnh vừa kiêu ngạo, không giống trưởng Công chúa luôn xử sự nhiệt tình."
"Ta nói đây là điều Hầu gia nên nhận được, ngày trước trưởng Công chúa đối với Hoàng thượng cũng rất ân cần nha! Năm đó nếu không phải trưởng Công chúa của chúng ta chống đỡ cho Hoàng thượng lúc người vẫn còn là Hoàng tử..."
Vân Trinh bỗng nhiên quay đầu ngắt lời nói: "Hoàng thượng còn có cái gì bàn giao sao?"
La Thải Thanh còn đang hãi hùng khiếp vía vì đám người thô thiển không biết lễ tiết này nói hươu nói vượn, âm thầm hối hận! Mình cần phải thỉnh Hầu gia đến thư phòng bẩm báo mới đúng! Mấy người này không biết điều mà nói ra mấy lời khi quân, thấy Vân Trinh cắt ngang câu nói của bọn họ, tâm trạng của hắn mới thả lỏng một chút: "Bệ hạ nói, hàng ngày để ngài hoạt động gân cốt nhiều một chút, cường tráng thân thể, còn giao cho Hầu gia ôn tập bài học, chờ ngài xuất hiếu bệ hạ muốn đích thân kiểm tra học vấn của ngài."
Vân Trinh ngẩn ra, đám lính già lại ầm ầm cười ha hả: "Ca nhi nhà chúng ta vừa nghe đến đọc sách liền đau đầu."
"Ca nhi giống hệt trưởng Công chúa, đều sợ đọc sách."
"Ca nhi đã nhận tước vị, đọc sách hay không có quan hệ gì đâu, Hoàng thượng cũng là quá nghiêm khắc."
"Chung quy cũng phải nhận thức chữ, đọc sách, rồi cũng tới lúc phải làm ban sai.
Cũng không thể như chúng ta, lớn như vậy chữ còn không đọc được mà sống hết đời, vậy làm sao có tiền đồ lớn.
Dù chỉ là viết mấy bài thơ, tương lai răn dạy Hầu phu nhân cũng tốt."
La Thải Thanh bị đám lão binh không chút lễ nghi này làm cho có chút dở khóc dở cười.
Nhìn về phía Hầu gia, lại khó giải thích được cảm thấy biểu tình trên mặt hắn cũng không phải thần sắc của hài tử đang hao tổn tâm trí, lo sợ việc đọc sách, trái lại là một loại thần sắc hơi có chút hoài niệm cùng đau thương.
Hắn bị biểu tình không giống một đứa nhỏ trên mặt đối phương làm cho kinh ngạc, không khỏi lên tiếng hỏi: "Hầu gia?"
Vân Trinh tựa như vừa phục hồi tinh thần, nở nụ cười với hắn mà nói: "Mời trưởng sử đến thư phòng phía sau một chút, mặt khác cũng châm chước thay ta viết một tấu văn tạ ơn." Hắn đứng lên cầm lấy khăn lông cừu, giống như rất sợ lạnh, lại nhìn về nhóm lão Lan nói: "Các thúc bá cứ lựa chọn, nếu vừa ý thì nói quản gia giữ lại, coi như nhìn nhầm cũng không vấn đề gì.
Người không dùng được thì giữ lại để trông hộ viện, hoặc thả tới điền trang cũng được, chỉ cần để ý chọn lựa một chút, chọn nhiều cũng không sao."
Các lão binh cười ha hả mà đáp lại: "Được! Nhất định sẽ lựa cho Hầu gia những người hữu dụng nhất!"
Khóe miệng Vân Trinh hiện lên vẻ tươi cười, ra hiệu cho La Thải Thanh đi theo.
Trong thư phòng, La Thải Thanh báo lại rõ ràng những điều Cơ Băng Nguyên bàn giao cho Vân Trinh, sau đó không nhịn được mà nói: "Hoàng thượng chính là thập phần coi trọng và yêu thương Hầu gia, đại ân đại đức này ngươi nên đáp lại thật tốt mới phải."
Đâu chỉ là yêu thương đâu? Một hùng chủ từng mở rộng đất đai biên giới, một minh quân võ công nổi tiếng, có thành tựu về văn hóa giáo dục như vậy lại đối với mình dung túng vô hạn.
Vân Trinh nở nụ cười, ánh mắt ôn nhu mềm nhũn ra.
Đời thứ nhất, hắn đã làm ra chuyện kinh thế hãi tục, kỳ thực lúc đó cũng cảm thấy không thể thành, thế nhưng khí phách thiếu niên chính là không có gì lo sợ.
Hơn nữa trước sau vẫn là tính tình điên cuồng, hoặc cũng có thể là trong tiềm thức đã sớm biết Hoàng đế sẽ không trách cứ hắn.
Hắn lúc đó đã dâng tấu chương, thỉnh Hoàng thượng giáng chỉ cho hắn cùng Chu Giáng hợp tịch thành hôn.
Triều đình khiếp sợ, các Ngự sử kết tội hắn cả gan làm loạn, thị sủng mà kiêu, đồi phong bại tục, làm loạn tam cương ngũ thường (*).
Qua một hồi, tấu chương nói hắn đại bất kính tựa như tuyết rơi mà chất đầy ngự án.
Nhưng mà chính là như vậy, loại chuyện người thường đều cho là hành động hồ đồ, đồi phong bại tục, kinh thiên động địa này Hoàng thượng cư nhiên không bác bỏ, chỉ nhàn nhạt nói trên triều đường: "Như thế nào là tam cương ngũ thường? Phu vi thê cương (*)? Hoàng tỷ lúc trước, chính là dùng thân nữ tử sáng lập vinh quanh mà vô số nam tử không sánh kịp, bình định phương bắc kiến công lập nghiệp, lúc ấy sao không ai nói tới cái gì cương thường? Nối dõi tông đường, kéo dài nhang khói? Tuy là hai nam tử thành hôn, nhưng có thể nhận con nuôi cho vào dòng dõi, nếu dòng họ không ngại thì cần gì phải mặc thủ thành quy (*)? Bọn họ hai bên tình nguyện lại được trưởng bối tán thành, cũng không ở trong phòng nhà các khanh, không ăn cơm nhà các khanh, các khanh nháo loạn cái gì?"
Những khi thảo luận hướng sự Hoàng thượng rất ít tỏ thái độ, chỉ để các đại thần nói, mà một khi y đã tỏ thái độ thì không thể không tuân theo.
Các thần tử biết rõ thói quen của y, tất cả đều trầm mặc.
Đại khái là nghĩ đồi phong bại tục thì cứ đồi phong bại tục đi, cũng không cần thiết phải đối nghịch với Hoàng đế, dù sao cũng chỉ là tôn thất không có thực quyền mà thôi.
Không nghĩ tới Hoàng thượng dĩ nhiên còn hạ chỉ tứ hôn, truyền lệnh cho Thái Thường tự phụ trách để hắn và Chu Giáng hợp tịch thành hôn, còn ban thưởng tước vị cho Chu Giáng.
Trong triều mọi người đều xôn xao, Vũ Thành đế trước giờ luôn cường thế, thủ đoạn mạnh mẽ, cứng rắn dù khuyên can y cũng bỏ mặc.
Các đại thần nghe lời đoán ý cũng tỏ ra bình thường, trong dân gian càng không nhấc lên nổi sóng gió gì.
Bách tính kinh thành cũng làm như nghe được chuyện truyền kỳ, qua mấy ngày cũng chẳng có bao người thực sự muốn noi theo, dần dần không ai nhắc tới chuyện này nữa.
Mà một lời đồn khác lại ở trong đáy lòng lặng lẽ truyền bá, nói một chiêu phủng sát (*) này của Cơ Băng Nguyên mới là thật tàn nhẫn.
Vũ Thành đế chính sự thanh minh, là một minh quân, làm sao lại vì Chiêu Tín Hầu mà mạo hiểm không coi thiên hạ ra gì, không buồn nhìn tác phong và kỷ luật cương thường, còn muốn tứ hôn? Điều này tỏ rõ y kiêng kỵ thế lực trong quân ngày trước của trưởng Công chúa.
Dung túng Chiêu Tín Hầu bại hoại kỷ cương luân thường, điên đảo càn khôn, không được lòng người mới có thể hoàn hảo đem thế lực trong quân của Định Tương trưởng Công chúa một lưới bắt hết, đây mới thực sự là thủ đoạn của Hoàng đế.
Các loại lưu ngôn phỉ ngữ điên cuồng ngấm ngầm tuyên truyền, khiến chính mình ngày trước cũng có chút tin tưởng.
Đời thứ nhất bị giết chết bằng thuốc độc, sau khi sống lại hắn cũng đã suy nghĩ hồi lâu, cũng tự nghi ngờ ngày ấy mình đúng là một công tử bột, hành vi hồ đồ.
Cũng chính là trúng ý của Cơ Băng Nguyên, hắn không biết thời biết thế sa vào lưới tình, càng không mấy khi lui tới với các thuộc hạ của mẫu thân.
Thế lực trong quân của mẫu thân, cuối cùng tất cả đều bị người năm đó cùng lĩnh quân, Cơ Băng Nguyên vững vàng nắm giữ trong tay.
Vì vậy đời thứ hai hắn rời xa Chu Giáng, lựa chọn nâng đỡ Cơ Hoài Tố.
Sau đó được Biên tiên sinh bên cạnh Cơ Hoài Tố chỉ điểm cho, không ngừng xếp người vào trong quân, còn dựa vào mẫu thân mà lôi kéo thế lực.
Nhưng khi đó Hoàng thượng hoàn toàn tùy ý để mình và Cơ Hoài Tố cứ hồ đồ như vậy, thậm chí sau đó còn lập Cơ Hoài Tố làm Thái tử.
Sau khi y biến mất trên chiến trường, Cơ Hoài Tố đăng cơ, bản thân hắn cũng rất nhanh bị nhốt vào ngục.
Trước khi hạ ngục, Cơ Hoài Tố còn ngả bài với vt.
Hóa ra hắn ta cho rằng vt mới là con riêng của Cơ Băng Nguyên.
Việc hắn kết bè kết đảng, lập phe cánh, từ lâu đã vượt quá giới hạn của quân chủ nhưng vẫn bình yên vô sự, đây là điều những người khác đều không thể nào làm được.
Cơ Băng Nguyên sủng ái chính hắn, trên dưới triều đình tất cả mọi người đều nhìn thấy rõ ràng, chỉ có một mình hắn mù mờ không biết.
Người kiêng kỵ chính mình xưa nay không phải Cơ Băng Nguyên, ngày đầu tiên bị hạ ngục hắn liền hiểu.
Hắn thậm chí không cần tự mình ra lệnh, tự nhiên sẽ có những thần tử tới thay hắn làm mấy chuyện nhơ bẩn.
Cơ Băng Nguyên đối tốt với mình, chính là hoàn toàn không có nguyên tắc mà dung túng.
Mình muốn cùng nam nhân thành hôn, y liền đồng ý.
Chính mình kết bè kết đảng, mở rộng thế lực trong đại quân, y cũng đồng ý.
Chẳng trách Cơ Hoài Tố cho rằng hắn mới là con thân sinh của Hoàng đế, chỉ là sinh con cùng nghĩa tỷ trên danh nghĩa nên mới tuyệt đối không thể nhận về làm Hoàng tử.
Bởi vậy mới có thể không chút nề hà mà dung túng, để hắn muốn gì cứ lấy.
Cho nên, lúc trước vừa mới quen Cơ Hoài Tố đã bắt đầu lấy lòng mình là vì có cao nhân chỉ giáo, tự ý thức mà lôi kéo mình, muốn dùng mình làm con tin trước Vũ Thành đế sao? Thuận lợi được chọn làm Thái tử, thuận lợi chiếm được tán thưởng của Vũ Thành đế, từ một ấu tử phiên vương, lắc mình biến hóa trở thành người thừa kế ngôi vị Hoàng đế cao cao tại thượng.
Tính toán thời gian, Cơ Hoài Tố hiện tại cũng có lẽ đang trên đường vào kinh.
Ánh mắt Vân Trinh yên tĩnh ngưng lại, thần sắc phức tạp.
La Thải Thanh luôn cảm thấy trong ánh mắt của Vân Trinh bao hàm biết bao đau thương cùng thất lạc, không khỏi im lặng.
Mà Vân Trinh chợt nở nụ cười: "Ta biết rồi, còn muốn làm phiền trưởng sử nghĩ giùm ta một phần tấu sớ, cảm tạ ân điển của Hoàng thượng, ta cảm động đến rơi nước mắt, ngàn lần khó báo.
Sau này ổn thỏa rồi nhất định sẽ dốc lòng dốc sức, máu chảy đầu rơi, dĩ tạ thiên ân."
La Thải Thanh đáp 'vâng', trong lòng lại cười thầm.
Hầu gia dù sao vẫn còn nhỏ tuổi, mấy chữ máu chảy đầu rơi dùng có hơi quá sức, không thể thiếu được cần tinh tế trau chuốt lại một phen.
Nhất định phải dùng từ ngữ phù hợp với tuổi tác của Hầu gia, viết hắn một lòng cảm ơn, ân cần lại quấn quýt.
Hắn hơi suy nghĩ một chút lại nói: "Chương tiên sinh vốn có tài danh, hạ quan mới đến sao người không thỉnh Chương tiên sinh viết tấu sớ này, như vậy sẽ phù hợp hơn?"
Vân Trinh quay đầu, có chút mờ mịt, qua chốc lát mới nở nụ cười: "Ngươi viết là được, Chương tiên sinh —— hắn hẳn phải trở về thôn, chung quy ngươi sớm ngày nắm việc thì tốt hơn."
La Thải Thanh nhìn thần sắc của hắn, loại cảm giác quái dị kia càng ngày càng kỳ quái.
Với tài danh của Chương Diễm lại bị Vân Trinh coi như phụ tá phổ thông, như vậy có chút không quá bình thường, hắn còn muốn nói cái gì, thư phòng chợt có người xông vào.
(*) Tam cương ngũ thường: tam cương (nghĩa là vua tôi, cha con, vợ chồng) ngũ thường (là nhân, nghĩa, lễ, trí, tín).
(*) Phu vi thê cương: Bổn phận đối với vợ, đạo vợ chồng.
(*) Mặc thủ thành quy: Thành ngữ "Mặc thủ thành quy" được sử dụng rất phổ biến, dùng để chỉ người hoặc sự việc mang tính chất rất bảo thủ, ý là không muốn đổi mới và tiến bộ.
(*) Phủng sát: Bề ngoài tán dương khích lệ hoặc thổi phồng quá mức khiến người tự mãn kiêu ngạo, làm cho người kia sa đọa, thất bại..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...