Vân Trinh tụ hội với Long Tương Doanh. Trông thấy Cao Tín dẫn theo Vân Giang Ninh thì sắc mặt biến đổi, lặng lẽ hỏi Cao Tín: "Ngươi đến đây thì ai bảo vệ Hoàng Thượng? Sao không để Vân Giang Ninh lại bên cạnh Hoàng Thượng thế!"
Cao Tín buồn cười, lại gần chào Vân Trinh: "Hoàng Thượng đã sớm đoán được ngươi hỏi như thế nên dặn riêng ta nói cho Hầu gia, y vẫn còn chưa già, Vân Giang Ninh cũng còn non lắm, phải rèn luyện thêm mấy năm nữa đã."
Vân Trinh: "Thật ư?"
Cao Tín lại nói: "Giả đấy! Hoàng Thượng nói đây là lần đầu tiên ngươi ra ngoài làm việc, bên cạnh không có người dùng là không được, nên mới gọi ta và Vân Giang Ninh ra. Còn nói nếu ngươi thiếu một sợi lông tơ thì sẽ lột da hai chúng ta!"
Vân Trinh:...
Chẳng lẽ không phải là cố hết sức tìm thọ lễ về sao?
Hắn xoay mình lên ngựa, quả nhiên Vân Giang Ninh cũng cưỡi ngựa theo đuôi hắn thật.
Vân Trinh đành phải bỏ qua hắn ta, hỏi Cao Tín: "Đi đường thủy?"
Cao Tín nói: "Đúng."
Hai người đến bến cảng xuống ngựa lên thuyền. Thuyền giương buồm tiến lên nhanh như mũi tên.
Vân Trinh cảm thấy mới mẻ, đứng ở đầu thuyền đón gió ngắm phong cảnh, Cao Tín đi tới cười nói: "Đây là lần đầu tiên Hầu gia đi thuyền?"
Vân Trinh nói: "Đúng thế. Vừa lúc rảnh rỗi, Cao đại nhân có ý kiến gì với vụ án lần này không?"
Cao Tín nói: "Vụ án xảy ra tr3
sông Tứ Dương. Nước ở đó chảy xiết, hai bên bờ là núi cao rừng sâu, đúng là nơi thủy phỉ hoành hành. Tri phủ Hoàng Châu dâng tấu nói sau khi xảy ra chuyện đã ra lệnh cho quân châu phong tỏa tr3
dưới con sông đó để điều tra tiêu diệt thủy phỉ các nơi. Trong án này có nội ứng đánh cắp thọ lễ, tặc tử to gan ngoài dự đoán. Dù sao thủy phỉ sẽ không ra tay với một con thuyền có quá nhiều hộ vệ này, rất phiền phức."
Vân Trinh như có điều suy nghĩ: "Cho nên án này có nội tình khác? Tri phủ Hoàng Châu mới vội vàng tấu lên triều đình."
Cao Tín cười nói: "Không sai, Đại Lý Tự khanh cũng đã nhìn ra chỗ không đúng. Thọ lễ chỉ là thứ yếu. Nếu bị mất thật thì cứ bình an đến kinh thành đã rồi bẩm báo Hoàng Thượng cho các châu huyện dọc theo con sông điều tra là được. Thọ lễ gì mà lại khiến trưởng công tử Bá phủ sốt ruột đến mức cứ ở đó không chịu đi, còn yêu cầu Tri phủ Hoàng Châu nhất định phải tìm về. Càng quan trọng hơn là tr3
thuyền còn có thiên kim Bá phủ. Bởi vậy Tri phủ Hoàng Châu đành phải vội vã dâng tấu. Chắc không lo được mũ ô sa tr3
đầu, nếu không cẩn thận, chỉ sợ rơi đầu."
Vân Trinh mẫn cảm hỏi: "Vị thiên kim Bá phủ này..."
Cao Tín nói: "Thừa Ân Bá dâng sổ con cho Hoàng Thượng nói bây giờ mình đã cao tuổi, người yếu nhiều bệnh, chắc là không sống thọ, cũng muốn xin một chút ân điển cho con cháu trong nhà nên mới phái đến kinh học hỏi kinh nghiệm. Trước tiên là nói về tình huống của mấy vị công tử, còn nói có một tôn nữ vừa mới mười sáu tuổi, tính tình hơi giống Thái hậu Trang Tuệ. Muốn xin Hoàng Thượng hỗ trợ tìm kiếm một vị lang quân tốt dòng dõi tương xứng, tính tình tài hoa để cầu hôn phối. Hoàng Thượng vốn muốn tứ hôn cho Hà Gian quận vương làm Quận vương phi."
Vân Trinh sâu xa nói: "Ha, hơi giống Thái hậu Trang Tuệ sao..." Đó chính là muốn làm Hoàng hậu. Cho nên ban đầu đúng là Hoàng Thượng muốn lập Cơ Hoài Tố làm trữ sao? Đích nữ của hậu tộc, dòng dõi tương xứng không phải huân quý thì chính là tôn thất, hóa ra là Thái tử phi tương lai.
Cao Tín luôn cẩn thận lại thoải mái nói với mình chuyện lớn thế này, hiển nhiên là Hoàng Thượng cho phép hắn ta nói với mình.
Cho nên ngày đó mình ở sau lưng giở trò nói xấu lại có tác dụng?
Vân Trinh bỗng nhiên có cảm xúc ngổn ngang.
Hắn tìm tòi trong trí nhớ mơ hồ hai đời của mình, cuối cùng mới loáng thoáng nhớ ra. Đời thứ nhất hình như Cơ Hoài Thanh đã được tứ hôn, cưới Đàm thị làm Thái tử phi. Chẳng qua lúc đó hắn và Chu Giáng đang vì đứa bé kia mà ồn ào phiền não, thế cục lại bất ổn, đất nước hỗn loạn, cho nên cũng không để ý mấy.
Còn đời thứ hai Cơ Hoài Tố làm Thái tử... Lúc ấy không phải Hoàng Thượng cũng biết Cơ Hoài Tố và mình có chút mập mờ, bởi vậy mới không tứ hôn cho gã? Ban thưởng một Thái tử phi cho Hoàng trữ là điều bình thường, mình cũng chỉ có thể chấp nhận — một đời kia cũng không nghĩ tới tương lai gì cả, chút tình ý như gần như xa, như có như không của Cơ Hoài Tố với mình chưa đủ để hứa hẹn một đời một thế.
Hai đời, có lẽ Hoàng Thượng đều biết mình thích nam nhân, nhưng đều cho một sự ủng hộ không lời. Cho dù là đời này... Hoàng Thượng cũng chưa từng bác bỏ một câu nào của mình, mình và Cơ Hoài Tố Chu Giáng gây ra một vụ ồn áo lớn như vậy mà y vẫn chỉ che chở mình, sợ mình bị oan ức.
Vân Trinh gần như muốn bỏ việc mà chạy về trong cung ở cùng Hoàng Thượng. Nhưng một ngày đi hơn mười dặm song.
Rất nhanh bọn họ đã đến Hoàng Châu.
Tri phủ Hoàng Châu dẫn hai vị công tử Bá phủ đến bái kiến. Vân Trinh nhìn sang chỉ thấy hai vị công tử Bá phủ anh tuấn, quả nhiên khuôn mặt có cái bóng của Hoàng Thượng, chắc Thái hậu và Thừa Ân Bá cũng có diện mạo tương tự.
Tri phủ Hoàng Châu bẩm báo trước: "Hạ quan là Tri phủ Hoàng Châu - Lý Đạt Trung, vị này là trưởng công tử Đàm Văn Úy của Thừa Ân Bá phủ, vị này là Tam công tử Đàm Văn Bảo." Lại giới thiệu về Vân Trinh: "Lần này trong kinh phái người đến tra án là Đại Lý Tự thiếu khanh, Chiêu Tín Hầu – Vân hầu gia, thống lĩnh Long Tương Doanh - Cao thống lĩnh."
Hai vị công tử tiến lên bái kiến Vân hầu gia và Cao thống lĩnh. Lý Tri phủ tiếp tục giới thiệu: "Lần này là hai vị công tử phụ trách hộ tống thọ lễ vào kinh. Kết quả khi đến sông Tứ Dương nghỉ đêm lại bị kẻ trộm nội ứng ngoại hợp trộm mất thọ lễ."
Vân Trinh cười chào hai vị công tử. Cao Tín nói: "Ta và Vân hầu gia phụng mật chỉ của Thánh thượng điều tra và giải quyết án này. Hai vị công tử cứ yên tâm, Hoàng Thượng rất coi trọng. Trước khi đi còn liên tục căn dặn, tra án là phụ, an toàn của mấy vị quý nhân mới là quan trọng. Nếu thọ lễ không có cái gì đặc biệt thì cũng không cần quá để tâm, Hoàng Thượng nhận tấm lòng của Thừa Ân Bá, bảo vệ hai vị công tử và tiểu thư vào kinh an toàn là tr3
hết."
Sắc mặt hai vị công tử cùng biến đổi.
Vân Trinh nói: "Có tra được nội ứng không?"
Đàm Văn Úy tiến lên trước nói: "Chuyện này liên quan đến trong nhà. Xin Vân hầu gia bảo người không liên quan lui ra, chúng tiểu nhân sẽ báo tỉ mỉ cho Hầu gia và Cao thống lĩnh."
Vân Trinh khẽ giật mình, Lý tri phủ rất biết điều nói: "Hạ quan ra ngoài cửa đợi đại nhân gọi." Nói rồi đưa mắt ra hiệu, một đám quan, người hầu đi theo đều lui hết xuống.
Vân Trinh đành phải phất tay ra lệnh cho Vân Giang Ninh dẫn người hầu đi hết. Trong sảnh chỉ còn lại hai vị công tử, hắn, và Cao Tín.
Lúc này Đàm Văn Úy mới quỳ xuống nói: "Bởi vì việc này liên quan đến danh dự của xá muội! Trước đó ta và xá đệ không dám lộ ra, chỉ có thể lấy việc bị mất thọ lễ để bẩm tấu."
Vân Trinh nhìn vẻ mặt hắn ta, đoán: "Cho nên không phải thọ lễ bị mất trộm?"
Đàm Văn Úy nói: "Thọ lễ vẫn còn nguyên tr3
thuyền, là một tượng phật chạm ngọc. Chúng ta phái không ít gia đinh lẫn thủ vệ ngày đêm canh gác, bởi vậy không mất trộm, chỉ mất một chút tài vật, chắc là dùng để che mắt."
"Phải nói từ đầu, vào ngày thứ ba khi chúng ta rời quê, trong đêm đã cứu được một nữ tử nhảy sông. Nữ tử kia khóc lóc kể lể bởi vì không con nên bị nhà chồng đuổi đi, nhà mẹ đẻ lại do anh trai và chị dâu làm chủ, không chịu thu nhận nên chỉ có thể nhảy sông tự vẫn. Vú già cố gắng khuyên bảo, nàng ta liền nói là có tài thêu thùa, nguyện bán thân vào nhà ta làm việc."
"Nhà chúng ta không mua người ở bên ngoài, nhưng muội tử nhà ta từ nhỏ đã tốt bụng, thấy nàng ta đáng thương liền tạm thời giữ nàng ta ở tr3
thuyền, đợi khi nào đến nơi đông đúc sẽ cho nàng ta ít bạc rời đi. Tr3
đường đi nữ tử này vô cùng giỏi ăn nói, nói rất nhiều chuyện mới mẻ. Muội tử ta từ nhỏ được nuôi dưỡng ở trong khuê phòng cho nên không hiểu chuyện đời, lại ở tr3
thuyền mấy ngày nhàm chán, mới nghe đến mê mẩn, lúc nào cũng để nàng ta ở trong phòng nói chuyện."
Cao Tín đã nói câu: "Hồ đồ! Các ngươi cũng là công tử của một gia tộc lớn, còn có trách nhiệm trong người! Sao cả gan thu nhận nữ tử xa lạ như thế, còn để ở bên cạnh tiểu thư?"
Đàm Văn Úy vô cùng xấu hổ: "Là chúng ta hồ đồ, chỉ cho rằng nàng ta là một nữ tử yếu đuối không làm được cái gì. Trong phòng có nhũ mẫu nha hoàn, không ngờ rằng đêm đó, thuyền vừa dừng lại, nữ tử kia đã chuốc thuốc mê tất cả mọi người. Cũng không biết ả dùng phương pháp nào mà biến mất cùng xá muội."
Vân Trinh quay đầu nhìn về phía Cao Tín, tr3
mặt hai người đều có chút bất ngờ, thiên kim Bá phủ mất tích!
Đây đúng là án lớn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...