Chu Giáng lấy mũ rộng vành xuống, tiêu sái tung người xuống ngựa, ném dây cương cho sai vặt ở bên cạnh: "Không biết Hầu gia có thể dẫn tiểu nhân vào Kim Quỳ Viên quý giá mở mang kiến thức không? Tiểu nhân ở biên cương ăn quá nhiều đất rồi."
Hắn ta cười xích lại gần Vân Trinh nói chuyện, Vân Trinh không ngờ hắn ta lại cao lớn quá nhiều - cao hơn mình còn chưa tính, vậy mà còn cao hơn kiếp trước rất nhiều! Hắn ngạc nhiên nói: "Sao ngươi cao thế? Ăn cái gì vậy?"
Chu Giáng cười ha ha: "Chắc là đến biên cương bị gió thôi đi!"
Vân Trinh cạn lời, hung dữ đấm vào vai hắn ta: "Cút!"
Chu Giáng vui vẻ đi theo hắn: "Hầu gia, thương cho tiểu nhân đi, dẫn ta theo được không?"
Vân Trinh vừa đi về phía Kim Quỳ Viên vừa nói: "Sao ngươi lại tới đây? Dáng vẻ phong trần mệt mỏi này, mới về à?"
Chu Giáng xoa xoa tay: "Vừa vặn có việc quân nhu phải vào kinh, ta nhớ tới sinh nhật 18 tuổi của ngươi, liền tranh thủ thời gian xin nhận việc này, thuận tiện tới thăm ngươi một chút, ta nhớ ngươi muốn ch3t rồi. Đến Binh bộ giao nộp quân nhu, về nhà mới thay quân phục, cho người đi nghe ngóng vừa vặn hôm nay ngươi được nghỉ hưu mộc, liền vội vàng chạy đến chỗ ngươi. Lại nghe La trưởng sử nói Hà Gian quận vương và Khánh Dương quận vương mời khách, ngươi đi dự tiệc rồi. Ta mới gắng sức đuổi theo, vốn chỉ định đến gặp ngươi, nhưng nghĩ chắc hai vị quận vương nhớ tình cũ, cũng sẽ không để ý ta đến ăn chực một bữa, ta còn đang đói khát đây..."
Hắn ta tham lam nhìn chằm chằm bóng lưng Vân Trinh, hắn cũng cao hơn nhiều, tr3.
||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu |||||
mặt còn có vẻ thẳng thắn thuộc về riêng hắn, đôi mắt trong trẻo, nụ cười rạng rỡ. Rõ ràng là mình đã từng hại hắn, nhưng hắn lại như không thèm để ở trong lòng, lỗi lạc như thế, ngay cả thù cũng không thèm nhớ.
Thậm chí trong lòng Chu Giáng còn dâng lên một chút hy vọng trước đó đã bị mình đè chặt xuống.
Vân Trinh đi vào trong Kim Quỳ Viên rực rỡ ánh đèn, tiểu nhị đón khách đã cao giọng nói: "Khách quý đến!"
Rất nhanh Cơ Hoài Thịnh, Cơ Hoài Tố ở bên trong đã đi ra đón, Cơ Hoài Thịnh cười nói: "Cuối cùng cũng đến rồi."
Vân Trinh chắp tay nói: "Tiểu đệ đến chậm, để hai vị vương gia đợi lâu."
Cơ Hoài Tố cũng thấy được thanh niên cao lớn đi theo phía sau Vân Trinh, khóe miệng gã cong lên, nhưng trong mắt lại lướt qua một vẻ lo lắng, vừa nghe nói Vân Trinh đuổi nghĩa tử người Hồ đến Long Tương Doanh, không ngờ một người mới đi lại có người nữa đến: "Không ngờ hôm nay Chu tướng quân cũng tới?"
Cơ Hoài Thịnh nhìn thấy vậy cũng cười: "Chu huynh về kinh thành từ bao giờ vậy? Sao không nói một tiếng?"
Chu Giáng cười ha ha: "Hôm nay mới về, Binh bộ có việc, vốn chỉ muốn đến Chiêu Tín Hầu phủ tìm Hầu gia, kết quả nghe nói đêm nay hai vị Vương gia mở tiệc chiêu đãi, Hầu gia đi dự tiệc rồi. Ta nghĩ hai vị Vương gia vừa được phong, không chúc là không được! Nên mới vội vàng cho người chuẩn bị quà, mặt dạn mày dày tới cọ rượu."
Cơ Hoài Thịnh cười nói: "Vậy thì đúng là trùng hợp, vừa vặn tẩy trần cho Chu huynh."
Bốn người cùng ngồi xuống bắt đầu ăn uống linh đình.
Chu Giáng vốn là người khôi hài, Cơ Hoài Thịnh lại khéo léo, rất nhanh hai người đã làm bầu không khí nóng lên.
Chu Giáng nói về những chuyện lý thú ở biên quan, không có quân lương chỉ có thể dẫn binh đi bắt thỏ, chim tước, còn có mấy chuyện thú vị khi bặc giặc xâm lược. Cơ Hoài Thịnh thì nói về chuyện trị sông, thuế ruộng.
Vân Trinh vẫn luôn ngồi nghe rất nghiêm túc, thỉnh thoảng còn đặt câu hỏi, điều này khiến bọn họ càng thêm hào hứng, vừa nói còn vừa vội vàng mời rượu cho Vân Trinh.
Không bao lâu sau Vân Trinh đã uống đến say mèm, nhưng hắn vẫn còn nhớ rõ chuyện hôm nay, hỏi Cơ Hoài Tố: "Hôm đó ta tổ chức yến hội, đại doanh Tây Sơn có hai tiểu giáo bị người Long Tương Doanh bắt trói đến Kinh Triệu Phủ, tội danh là nói xấu tôn thất, ai cũng nói là đắc tội mạo phạm ngươi?"
Cơ Hoài Tố nhìn khuôn mặt bình tĩnh của hắn, trong mắt có ý cười: "Ta nghe bọn họ ăn nói không sạch sẽ, liền dạy bảo ngay tại chỗ, chỉ là trừng trị nhỏ mà thôi, sau đó liền rời đi ngay. Về sau mới nghe nói đến việc này, nhưng ta chỉ là một Quận vương, sao có thể sai sử được Long Tương Doanh? Ta đoán là ngày đó cũng có thị vệ Long Tương Doanh đến chỗ ngươi uống rượu, thấy được ta dạy bảo bọn họ nên mới trừng trị cũng chưa biết chừng, nhưng ta cũng không dám hỏi, chỉ có thể lặng yên."
Vân Trinh nghĩ xem ra chỉ có thể hỏi Cao Tín, nhưng vẫn truy vấn Cơ Hoài Tố: "Thật sự như thế?"
Cơ Hoài Tố nói: "Người khác tới hỏi ta chắc chắn sẽ không nói, nhưng ngươi hỏi ta thì đương nhiên sẽ nói thật." Tuy đó chỉ là trừng trị nhỏ, nhưng thật ra là mình tự lên đi dạy dỗ, bây giờ nghĩ đến phong ấp hai ngàn hộ tự dưng thêm ra kia chắc là khen thưởng cho việc này. Chiêu Tín Hầu vẫn rất được hoàng ân.
Cơ Hoài Tố cười nhìn hắn, Vân Trinh lại cảm thấy cả người không thoải mái, nhưng vẫn hỏi: "Rốt cuộc là nói gì? Trong doanh đội của chúng ta có một tham tướng là đồng hương của bọn họ, cứ nhất định phải nhờ ta đi nói giúp, ta nghĩ Long Tương Doanh bắt người thì chắc chắn là có chứng cớ, không thể lỗ m4~ng đi nhờ vả được. Cho nên rốt cuộc đã nói cái gì?"
Cơ Hoài Tố hời hợt: "Không phải cái gì dễ nghe, ngươi còn nhỏ, đừng nghe những lời bẩn thỉu này."
Vân Trinh hỏi: "Có phải có liên quan đến ta không?"
Cơ Hoài Tố liếc hắn một cái: "Đúng."
Vân Trinh cười lạnh: "Vậy ta vẫn còn phải cám ơn ngươi bênh vực ta sao?"
Cơ Hoài Tố chậm rãi nói: "Ta làm những việc này cũng không phải để ngươi cảm ơn." Vân Trinh nhìn nụ cười của gã mà nổi da gà, Cơ Hoài Tố lại vỗ cánh tay Cơ Hoài Thịnh: "Đừng nói là ta, cho dù là Hoài Thịnh huynh đệ, còn có Tử Đồng nghe được những lời kia chắc chắn cũng sẽ ra mặt giáo huấn bọn họ thay ngươi, các ngươi nói có đúng không?"
Cơ Hoài Thịnh nói: "Đương nhiên rồi!"
Không biết vì sao Chu Giáng lại nghi ngờ nhìn Cơ Hoài Tố, nhưng tr3
mặt vẫn cười nói: "Nói đúng lắm."
Lại thấy Vân Trinh đã quay sang xem kịch tr3
sân khấu, liền cười hỏi: "Đây là kịch đang được lưu hành trong kinh bây giờ sao? Lần này ta về chỉ có thể ở mấy ngày rồi lại phải đi, Cát Tường Nhi phải dẫn ta đi chơi đủ đây, bây giờ ta y như một đứa nhà quê rồi."
Cơ Hoài Thịnh nói: "Hầy, ngươi đến chậm rồi, nghe nói trước đó Thụy Thanh Ban hát rất hay, Vân huynh đệ cũng thích Bạch Ngọc Kỳ kia diễn, đáng tiếc ta gửi thiệp mời mới biết mấy ngày trước bọn họ mới rời khỏi kinh thành, đáng tiếc, đành phải mời nhà này."
Vân Trinh kinh ngạc nói: "Đi rồi sao?"
Cơ Hoài Thịnh nói: "Đúng vậy, lại nói đến vùng Ký Châu của chúng ta cũng có mấy bài kịch hay..." Bọn hắn vô cùng hứng thú nói sang chuyện khác, dù sao một cái gánh hát vào nam ra bắc, thấy lợi là làm, đi tới đi lui chỉ là một chuyện quá mức bình thường.
Vân Trinh cầm chén rượu lại nghĩ mãi thông ra, không phải trước đó còn cười nói chờ mình đi tìm hắn ta sao? Với cái tính gan to bằng trời của Bạch Ngọc Kỳ, hắn sẽ không tin là hắn ta bị dọa chạy mất đâu.
Chẳng lẽ Giang Ninh dám tự mình quyết định?
Cũng không đúng, cho dù Giang Ninh có lá gan kia thì cũng không có suy nghĩ đó, còn biết vòng vo đuổi người ta ra khỏi kinh.
Vậy đang êm đẹp sao lại rời kinh?
Còn có chuyện nói xấu tôn thất khó hiểu này nữa.
Hắn bỗng nhiên lóe lên một suy nghĩ, nhớ trước đó tiêu cục vụng trộm đi giết giặc, Long Tương Doanh dọn dẹp hộ hắn.
Cho nên không phải là trong phủ của hắn vẫn luôn có người của Long Tương Doanh đấy chứ? Vì thế Bạch Ngọc Kỳ vô lễ liền bị đuổi đi, hai tiểu giáo nghị luận về mình, chắc cũng không phải lời tốt lành gì, cũng lập tức bị giam lại.
Đương nhiên Cao Tín sẽ không rảnh xen vào chuyện bao đồng như vậy.
Vậy cũng chỉ có - Hoàng Thượng?
Vân Trinh nắm chặt chén rượu uống thêm hai hớp, rượu hôm nay chua ngọt ngon miệng, hắn không khỏi uống nhiều mấy chén, sau đó dần dần say mèm, mặt đỏ tai nóng. Hắn cảm thấy hơi nóng bức, liền nới lỏng cổ áo mình ra, lại phải tốn sức suy nghĩ tại sao Hoàng Thượng lại phái người Long Tương Doanh ở trong gia viên của mình, là quan tâm mình sao?
Nhưng đầu óc bắt đầu có chút hồ đồ, chẳng biết lúc nào chén rượu trong tay hắn đã rơi xuống, ảnh hưởng đến ba người còn đang thân thiết trò chuyện kia. Bọn họ quay đầu nhìn thấy mặt mũi hắn đỏ ửng đều không nhịn được cười: "Nguy rồi, Cát Tường Nhi say rồi."
Cơ Hoài Thịnh nói: "Quên nói đây là rượu đào, tác dụng chậm, nhưng tủu lượng của Vân hầu gia cũng hơi kém nhỉ." Hắn ta vội vàng cho người đưa canh giải rượu lên, sau đó lại không nhịn được cười: "Trách ta trách ta, Hầu gia còn nhỏ, mới qua sinh nhật 18 tuổi thôi." Lại nói tiếp: "Ở đây có giường nằm, Chu lão đệ ngươi đỡ hắn đi vào nằm một lát, uống x chút canh giải rượu để đỡ hơn đi, đến khi rượu qua sẽ tốt hơn một chút."
Chu Giáng đã đỡ lấy hắn, thấy đôi mắt trong trẻo của hắn mơ màng nhìn về phía mọi người, còn lẩm bẩm hỏi "Các ngươi nhìn ta làm gì?" nhưng thân thể đã sớm không tự chủ được ngã xuống, Chu Giáng không nhịn được liền cười: "Ngươi say, ta dìu ngươi vào bên trong nghỉ một chút."
Nói rồi cầm lấy cánh tay hắn đỡ vào trong phòng con, quả nhiên ở đó có một cái giường mềm, đệm chăn sạch sẽ, mùi hương thơm ngát, chắc là chuyên môn chuẩn bị khách quý nghỉ ngơi.
Chu Giáng liền đỡ hắn lên giường nửa tựa tr3
gối mềm, cởi giày đắp chăn cho hắn, thấy hắn vẫn khép hờ đôi mắt nói: "Ta không say, ta còn tỉnh lắm, các ngươi đang nói đến gánh hát mà."
Chu Giáng buồn cười: "Đúng vậy ngươi không say, giống như con mèo say rồi mà còn không say, tửu lượng kém như thế mà còn dám uống." Nói đến đây trong lòng hắn ta lại có chút lòng chua xót, lúc trước bọn họ hợp tịch thành hôn, nếu có xã giao thì đều là hắn ta phụ trách uống rượu, thật ra Vân Trinh cũng không thích uống rượu, cũng không thích xã giao. Bây giờ mình cũng đã thành một người mà Vân Trinh phải xã giao rồi.
Bên ngoài có người mang canh giải rượu đến, Chu Giáng cầm múc cho hắn uống, thìa đến tr3
môi hắn liền ngoan ngoãn há miệng ra uống từng ngụm. Trong lòng Chu Giáng không khỏi tràn đầy cảm giác thỏa mãn, không biết mệt mà đút hắn uống xong một bát canh, lại đỡ hắn nằm xuống, đắp kín chăn mỏng.
Vân Trinh lại có chút rối loạn mơ hồ: "Người đâu rồi? Bọn họ đều đi đâu hết rồi?"
Chu Giáng cười nói: "Còn ở bên ngoài trò chuyện kia, ngươi nghỉ một lát đi, đến đêm ta sẽ đưa ngươi về phủ."
Vân Trinh nhìn hắn ta một hồi, lúc trước Chu Giáng chăm sóc hắn nhiều, liền đưa tay khép đôi mắt hắn lại. Quả nhiên hắn ngoan ngoãn nhắm mắt, chỉ chốc lát sau hô hấp đã đều đều, hẳn là ngủ thiếp đi.
Chu Giáng chỉ yên lặng ngồi ở một bên nhìn hắn ngủ, trong lòng cảm thấy bình yên, nhớ tới kiếp trước vốn dĩ bọn họ có thể bên nhau đến khi đầu bạc, kết quả lại có kết cục như vậy. Một đời này hắn ta chỉ có thể lấy thân phận huynh đệ để ở một bên bảo vệ, cũng hiếm khi được nhìn người này ngủ say, dù sao mấy ngày nữa hắn ta lại phải về chỗ đóng giữ rồi.
Vừa nghĩ đến đây, hắn ta không khỏi cảm thấy buồn bã, nhìn Vân Trinh ngủ đến mức khuôn mặt đỏ bừng, tr3
trán lấm tấm mồ hôi, sau khi lặng yên ngủ say thì vô cùng đáng yêu, không khỏi lặng lẽ vươn tay nhẹ nhàng vuốt môi châu của hắn. Thấy bờ môi Vân Trinh hơi sưng, nhất thời không cầm giữ được, hơi cúi đầu xuống tiến tới...
Bên cạnh có gì đó chợt lóe lên, gương mặt hắn ta đau xót, hai mắt tối đen, còn không kịp phản ứng cả người đã bị đẩy mạnh ra bàn. Bát đũa bên tr3
rơi vỡ choang.
Chu Giáng lắc lắc đầu, phun ra một ngụm máu, nhìn về phía Cơ Hoài Tố với khuôn mặt hằm hằm chẳng biết đến từ bao giờ,,hắn ta a một tiếng, siết chặt nắm đấm tung ra một quyền về phía mặt gã.
Hai người lao vào đánh nhau, Chu Giáng nhập ngũ ở biên cương mấy năm, vốn cũng là một người lão luyện, vừa đánh ra Cơ Hoài Tố không thể không bị thiệt, ăn mấy cú đấm liên tiếp.
Cơ Hoài Tố lên cơn giận dữ, xoay người lại đánh túi bụi, Cơ Hoài Thịnh và người từ bên ngoài vọt vào, nhìn thấy tình hình này liền tiến lên ôm lấy Chu Giáng: "Sao thế? Các huynh đệ, đang tốt đẹp sao lại đánh nhau! Mau dừng tay mau dừng tay, có gì hiểu nhầm thì từ từ nói, đừng xúc động."
Ầm ĩ như vậy đã sớm đánh thức Vân Trinh ở tr3
giường, khi thấy Cơ Hoài Tố lạnh lùng nhìn chằm chằm Chu Giáng, còn đánh tới một quyền, Chu Giáng bị Cơ Hoài Thịnh ôm, vốn dĩ đã ngừng tay, lại xoay mặt sang nhìn hắn, nửa bên mặt sưng đỏ, Cơ Hoài Tố tung ra một quyền đánh vào khuôn mặt sưng lên của hắn ta.
Cơ Hoài Thịnh giật mình kêu một tiếng, vội vàng buông tay. Vân Trinh vừa tỉnh, thật ra còn có chút hồ đồ, liền nhảy lên một cái đạp bay Cơ Hoài Tố ra ngoài!
Hắn huấn luyện trong quân doanh nhiều năm, một cú đá này lại không hề nương tay, tất cả mọi người đều nghe được tiếng xương gãy "răng rắc". Cơ Hoài Tố lui về sau mấy bước, trong miệng tuôn ra máu tươi, lại chỉ nhìn chằm chằm Vân Trinh, vẻ mặt vừa khiếp sợ lại là ai oán, sau đó không chống đỡ nổi mà ngã xuống. Một đám người liền vội vàng tiến lên đỡ gã, Cơ Hoài Thịnh liền thấy gã đã hôn mê: "Mau mời đại phu, mau mời đại phu!"
Nhưng mà bọn họ vừa đánh nhau, người phía dưới đã sớm hỗn loạn. Có người đi báo quan, trong yến hội này có hai vị Quận vương một vị Hầu gia, Kinh triệu doãn Văn Thu Thạch không dám trì hoãn, vội vàng đến hiện trường. Vừa tiến lên liền thấy Hà Gian quận vương mới được phong phun máu tươi ngã xuống đất, lại thấy người đứng ở một bên là Chiêu Tín Hầu, da đầu tê dại nói: "Mấy vị gia... Đây là có hiểu lầm gì đó, từ từ nói là được mà."
Lại có một đám binh sĩ vọt từ bên ngoài vào bao vây sương phòng, một vị tham tướng đi đến, chính là tham tướng Lý Lỗi của Hữu doanh. Hắn ta nhìn Vân Trinh, cười lạnh nói: "Nghe nói nơi này có người đánh tôn thất, mạt tướng tới truy bắt, hóa ra là Vân phó tham tướng, chỉ có thể ủy khuất Vân tham tướng đi cùng chúng ta một chuyến rồi."
Chu Giáng đã tiến về phía trước một bước ngăn ở trước mặt Vân Trinh: "Là ta đánh! Không có liên quan gì đến Chiêu Tín Hầu! Ta đi cùng ngươi!"
Lý Lỗi cười lạnh nói: "Hà Gian quận vương bây giờ đang nằm tr3
mặt đất, rốt cuộc là ai đánh thì phải thẩm vấn rồi. Văn đại nhân, lần trước trong doanh của mạt tướng có hai vị tiểu giáo bàn luận về tôn thất, Kinh Triệu Phủ quan uy rất lớn, không thèm hỏi khẩu cung mà đã đánh 80 trượng xăm chữ lên mặt đày đến biên cương. Bây giờ có người đánh tôn thất ở đây, Kinh Triệu Phủ cũng sẽ giiar quyết theo lẽ công bằng chứ? Mạt tướng sẽ hiệp trợ áp giải đám người này đến Kinh Triệu Phủ, đương nhiên cũng sẽ trở về bẩm báo chi tiết cho thống lĩnh Cửu Môn Đề Đốc, thông báo cho Binh bộ."
Văn Thu Thạch đau đầu, lại nhìn Chiêu Tín Hầu sắc mặt đỏ hồng, trợn tròn mắt mờ mịt nhìn bọn họ, rõ ràng là không tỉnh táo lắm, đành phải miễn cưỡng nói: "Việc này quan trọng, vậy trước tiên tạm giải vị này..." Ông ta đưa mắt nhìn Chu Giáng, Chu Giáng ngang nhiên nói: "Mạt tướng là Chu Giáng phòng giữ thành Thường Lâm, là ta và Hà Gian quận vương say rượu đánh lộn, không liên quan đến Chiêu Tín Hầu, hắn còn đang say rượu, ý thức không rõ, ta đồng ý đến phủ nha nhận tội."
Văn Thu Thạch nghe thấy là thủ tướng tam phẩm thì càng đau đầu hơn. Cũng đúng, có thể uống rượu với hai vị Quận vương một vị Hầu tước sao có thể là người bình thường chứ? Thôi, có thể nhận tội là được rồi, ông ta hàm hồ nói: "Vậy trước tiên tạm giải Chu Giáng vào Kinh Triệu Phủ, mời Khánh Dương quận vương và Chiêu Tín Hầu ngày mai qua phủ làm chứng đi."
Lúc này Lâu Tử Hư cũng đã dẫn đại phu chạy tới, nhìn thấy Cơ Hoài Tố hôn mê bất tỉnh, ng.ực lõm xuống thì vừa vội vừa xót, nghe được những lời này liền cả giận nói: "Văn đại nhân, Quận vương chúng ta là mệnh quan triều đình! Ở đây ai cũng nhìn thấy là Chiêu Tín Hầu đá ngất Quận vương nhà ta! Đả thương mệnh quan triều đình, lại là Quận vương, nên có tội gì cũng không cần ta nói chứ? Hôm nay nếu ngươi thả phạm nhân đi, Khang vương điện hạ của chúng ta không thể không tự bẩm báo cho Hoàng Thượng!"
Lý Lỗi cười tr3
nỗi đau của người khác: "Bàn luận tôn thất bị tội lưu đày biên cường, đả thương Quận vương, chậc... Còn không mau mời thái y, tuyệt đối đừng để thương thế khó trị... Tội danh này còn lớn hơn đấy."
Lâu Tử Hư nhìn chằm chằm vào Lý Lỗi, Lý Lỗi không hề cố kỵ: "Sao nào? Văn đại nhân? Bây giờ hạ nhân của Hà Gian quận vương đã xác nhận phạm nhân rồi, ngươi có bắt không, mạt tướng đang chờ mệnh lệnh của Phủ doãn đại nhân đây."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...