Chu Giáng cũng không đi tìm Cơ Hoài Thịnh, hắn ta đi đến sân đá cầu, đá một lát đến thấm mệt, sau đó mới ngồi nghỉ ngơi, lặng lẽ trò chuyện với người ta để chậm rãi xác minh chuyện kiếp trước kiếp này mà mình biết.
Đời trước hắn ta còng lưng, tóc mai điểm bạc thắp đèn dâng hoa trước Phật cho Cát Tường Nhi của hắn ta, thành kính thắp một nén nhang, hy vọng Cát Tường Nhi kiếp sau bình an vui vẻ, không phải lo nghĩ.
Sau đó trái tim hắn ta liền quặn đau, không thể hô hấp, ngã xuống trước bàn Phật, lúc ấy hắn ta còn đang suy nghĩ, rốt cuộc đã đến ngày ch3t rồi, Cát Tường Nhi còn muốn gặp mình không?
Hai mắt tối sầm, hắn ta trở về thời thiếu niên, hắn ta mừng như điên, hắn ta có thể chuộc tội cho Cát Tường Nhi rồi!
Nhưng ký ức mới giống như một chậu nước lạnh tạt hắn ta tỉnh táo lại.
Sự xa cách khó hiểu sau khi giữ đạo hiếu, quở trách không rõ lí do, sự chán ghét khi gặp biểu muội lần đầu tiên, tất cả đều chứng minh Cát Tường Nhi hắn ta cũng có một đoạn ký ức kia.
Trong quá khứ làm hắn ta hối hận đến thống khổ, Cát Tường Nhi xụ mặt, rõ ràng còn đang giận hắn ta, nhưng vẫn nhận lấy bát canh trứng, cầm muôi nếm thử. Sau đó khóe mắt hắn ta như nứt ra mà nhìn Cát Tường Nhi ngã xuống trước gót chân mình, cơ thể đau quằn quại com rúm lại, hắn ta nhào lên nhìn Cát Tường Nhi mở to mắt, để hai hàng huyết lệ, hắn nhìn hắn ta, hé miệng như muốn nói cái gì, nhưng trong miệng cũng trào ra rất nhiều máu tươi.
Đây là ác mộng cả đời của hắn ta, tra tấn ngày ngày. Hắn ta ôm hắn, hốt hoảng hô to, nhưng phụ thân hắn ta lại tới.
"Tân đế chướng mắt hắn, đây là ý của tổ phụ ngươi, tính mạng của cả gia tộc nhà họ Chu đều nằm ở hành động này, đây là cách duy nhất, tân đế không cho bất kỳ con đường nào cả, hoặc là Chiêu Tín Hầu ch3t, hoặc là toàn tộc Định Quốc Công bị tru di."
"Cứ nói hắn bị bệnh cấp tính qua đời, ngày mai liền hạ táng, về sau ngươi sống tốt cùng biểu muội, con cũng đã có rồi, hãy quên chuyện hoang đường này đi."
Hắn ta ôm Cát Tường Nhi, khóc đến mức ruột gan đứt từng khúc, khóc cả một đêm, ai tới hắn ta cũng không buông tay, chỉ ôm thi thể lạnh lẽo, tự mình lau sạch người cho hắn, thay bộ áo bào màu tím mà hắn thích nhất, dùng hết đá quý mà hắn tích cóp bồi táng với hắn.
Sau khi hạ táng được một ngày, hắn ta xoay người đến chùa Đại Bi ở Tây Sơn, cắt tóc xuất gia làm tăng, cả đời tu bế khẩu thiền(*), hành khổ hạnh tăng, hắn ta phải tu hắn Cát Tường Nhi của mình một kiếp sau vui vẻ.
(*) Bế khẩu thiền có nghĩa là cấm nói chuyện của riêng mình, để giảm khẩu nghiệp, tiêu tội và tránh thiên tai, giảm tội nghiệp của họ.
Từ đây cắt đứt phàm trần, cho đến khi tân đế bị phế, Định Quốc Công phủ bị xét nhà, lưu đày, tổ phụ ch3t bệnh, phụ thân bị nhốt vào lao, hắn ta cũng không trở về nhà.
Hắn ta không hỏi thế sự, không gặp người ngoài, khổ tu cho đến khi viên tịch.
Cát Tường Nhi của hắn ta, cũng được, đã biết cũng tốt, mình đáng ghê tởm như vậy, sao có thể xứng ở bên cạnh hắn được?
Cát Tường Nhi của hắn ta vẫn thiện lương như vậy, cho dù có trọng sinh cũng không tuyệt giao với mình, tuy rằng chỉ là xa cách, nhưng một đời này có thể làm huynh đệ cũng đủ.
Cứ để mình yên lặng bảo vệ hắn đi! Chính mình yếu đuối, không dám vạch trần chân tướng mình thức tỉnh ký ức kiếp trước ở trước mặt Cát Tường Nhi.
Như vậy càng tốt với Cát Tường Nhi.
Chu Giáng nhìn Cơ Hoài Thanh trong sân, ánh mắt tối tăm, đây mới là thù địch lớn nhất, khó trách Vân Trinh vẫn luôn tràn đầy địch ý với Cơ Hoài Thanh, nhất định hắn cũng đã đoán được đúng không? Tân đế mới đăng cơ, Định Quốc Công phủ liền xuống tay diệt trừ hắn.
Cơ Hoài Thanh, một đời này nên đối phó với gã ta như thế nào đây?
Bây giờ gã ta vẫn chưa trở thành hoàng trữ, như vậy trăm phương nghìn kế làm hỏng chuyện của gã ta chính là nhiệm vụ trước mắt của mình.
Hắn ta chưa bao giờ hối hận vì khi còn trẻ mình lại hoang đường tùy tiện, ăn chơi trác táng và sống uổng như thế, khiến hắn ta bây giờ nhỏ yếu đến mức không gánh nổi một kích, nói gì đến việc bảo hộ Cát Tường Nhi?
Hắn ta yên lặng phân tích, bây giờ Cát Tường Nhi được Hoàng Thượng sủng ái vẫn cứ nghĩ cách đến Long Tương Doanh, liều mạng muốn lập công ở trước mặt Hoàng Thượng như vậy, hẳn là cũng đang nghĩ cách muốn ảnh hưởng đến quyết định lập trữ của Hoàng Thượng đi.
Như vậy, bây giờ hắn ta có thể làm cái gì?
Một tên ăn chơi trác táng sống uổng nửa đời, một tên nhà giàu đã sớm đã bị gia tộc từ bỏ, chỉ yêu cầu ăn nhậu chơi bời, hắn ta cười khổ.
Nửa đêm bừng tỉnh hiểu ra hùng tâm tráng chí, mừng rỡ như điên vì phát hiện mình trọng sinh, bâyk giờ lại bị cơ gió hiện thực thổi qua, trở nên lạnh lẽo.
Ánh mắt của hắn ta dừng ở quả cầu vàng đỏ, vẫn nên nghĩ cách chọc cười Cát Tường Nhi trước mới tốt, vất vả lắm hắn mới có được một hạt châu bảo bối, lại bị cháy mất, còn tiện nghi chính mình.
Cũng không biết Cơ Hoài Tố bị bỏng có giống mình không? Hắn ta nhớ đến ánh mắt có chút tối tăm của Cơ Hoài Tố hôm nay, suy nghĩ đến kết cục kiếp trước của gã, hình như đã trở về đất phong sau khi Hoàng Thượng lập trữ, nghe nói Hoàng Thượng cho đất phong cũng không tệ lắm, cũng coi như miễn cưỡng được một tước vị Quận vương.
Sau đó cũng không nghe được tin tức gì nữa, mình lại xuất gia, không hỏi thế sự.
Sớm biết rằng sẽ trọng sinh, hẳn phải nên tìm hiểu một ít chuyện quốc gia triều chính, lúc ấy hắn ta cũng không biết vì sao Cơ Hoài Thanh mới làm Hoàng đế không bao lâu đã bị phế đi, chỉ là mẫu thân khóc lóc tới thăm hắn ta, nói mấy lời ít ỏi về tình hình trong nhà, hắn ta lại là nam đinh duy nhất trong nhà không bị lưu đày hạ ngục, mẫu thân cầu xin hắn ta hoàn tục, trở về vực dậy gia tộc, nuôi d dưỡng "con trai" của mình, chăm sóc người nhà. Hắn ta lại không nói lời nào, xoay người rời đi.
Chu Giáng hít sâu một hơi, chân cong lên đá quả cầu vào tay, quả cầu màu vàng xoay tròn rơi vào tay, cơ thể này còn trẻ tuổi, tràn ngập sức sống, có sức lực vô hạn, hắn ta còn có thể có một tương lai xán lạn.
Vài chục năm kiếp trước khổ tu làm Chu Giáng thông suốt hiểu rõ. Đám con em quý tộc nhìn thấy dáng vẻ tiêu sái, vẻ mặt không còn ngả ngớn như trước của hắn ta, chỉ cảm thấy rất có khí khái anh hùng, rất hợp để kết bạn, có không ít người tiến lên bắt chuyện, rất nhanh Chu Giáng đã hiểu rõ về tin tức của các gia tộc trong kinh.
Hắn chuyển cổ tay tung hứng quả cầu, trở về Vân Long Các. Từ xa đã nhìn thấy Vân Trinh đứng trong giáo trường luyện bắn cung một mình, mấy nội thị hầu hạ hắn, báo điểm đổi mũi tên.
Hắn bắn rất nghiêm túc, mỗi một mũi tên đều kéo căng cung, cánh tay vững như bàn thạch. Một hơi luyện mười phát, sau đó lại buông cung, thay đổi cái cung khác, cầm lấy kéo ra. Lần này rõ ràng là thay đổi cái cung nặng hơn, hắn kéo không còn nhẹ nhàng như trước, bắn r4 mũi tên thứ ba cánh tay đã bắt đầu hơi run, cũng không thể bắn trúng hồng tâm nữa.
Nhưng Vân Trinh cũng không từ bỏ, vẫn cứ kéo cung hết lần này đến lần khác, vòng eo thẳng đẹp giống như một cây thanh trúc mềm dẻo.
Chu Giáng đứng ở một bên nhìn hắn, dần dần cũng có chút ngây ngốc, hóa ra hắn phải khổ luyện như vậy mới luyện ra được tài nghệ giỏi sao? Hắn ta nhớ trước kia Vân Trinh không biết chịu khổ, ở nhà cũng rất mảnh mai. Lúc trước cũng muốn tập đá cầu với mình, kết quả trời lạnh không luyện, trời nóng không luyện. Bình thường đá vài cái cuối cùng lại thành một mình hắn ta đá, Vân Trinh ngồi ở một bên vừa ăn điểm tâm trái cây vừa nhìn hắn ta reo hò.
Hắn cũng giống như mình, vô cùng hối hận vì đã vô dụng để bị người ta bài bố cả đời đúng không?
Nhất định... rất vất vả đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...