Có thể mượn về mười xe lương ngay lập tức, lần này ngay cả Chương Diễm cũng đều không thể bắt bẻ. Nhưng sau khi hỏi qua quá trình, hắn ta liền kéo Vân Trinh sang hỏi kỹ càn, ánh mắt sắc bén giống như dao đao cắt thịt. Vân Trinh ngược lại đối đáp rất trôi chảy chi tiết: "Từ nhỏ ta ở phía bắc, phụ thân là người Vĩnh Châu, mẫu thân là người Giang Nam. Trong nhà có tước vị nho nhỏ, không phải làm gì cả. Bắn cung là học với hộ vệ nuôi trong nhà, dáng dấp của mẫu thân rất giống đại tỷ tỷ. Khi ta theo người nhà về quê thăm người thân lại bị rơi xuống sông giữa chừng, đến khi tỉnh lại đã ở đây rồi. Ngọc bội là do một người họ hàng trước kia tặng."
Chương Diễm lại hỏi hắn tứ thư ngũ kinh - vậy mà cũng có thể đáp trơn tru. Hắn ta lại không biết mình hỏi tới hỏi lui cũng chỉ về mấy quyển hắn ta thích nhất, Vân Trinh bị hắn ta dạy dỗ nhiều năm, đã sớm quen thuộc rồi.
Chương Diễm nhìn hắn vài lần, biết gia thế nhà hắn không tầm thường. Nhưng ổ sơn phỉ bọn họ lại nghèo rớt mồng tơi, lão đại còn là nữ nhân, tướng mạo thường thường... thực sự không có gì để hắn nhăm nhe cả. Nhìn hắn cười tủm tỉm đúng là mang đến cho người ta cảm giác thân thiết khó hiểu. Mấy ngày kế tiếp ở trong sơn trại hắn đã thân quen với nhiều người hơn, nhất là Tiểu Vu chăm ngựa. Bình thường giống như cục đá, không ngờ lại có thể nói chuyện được với tên nhóc này, nào là nuôi ngựa thế nào, nào là loài ngựa nào chạy nhanh nhất, đạo lý vô cùng rõ ràng.
Đa số thời gian Vân Trinh đều đi săn với Phàn Tuệ Tuệ, về sau lại bị Chương Diễm bắt viết sổ tính toán. Dù sao trong ổ thổ phỉ tr3
núi hoang vu này, tuy có rất nhiều người biết đi săn nhưng lại chỉ có mỗi Chương Diễm biết chữ biết tính sổ. Bây giờ đột nhiên có thêm một người nữa, Chương Diễm dứt khoát bắt hắn ở lại đăng ký tên người, phân phối lương thảo, tính toán các khoản tiền, sắp xếp các khoản chi tiêu.
Vân Trinh lại biết Chương Diễm sợ mình gây bất lợi cho Phàn Tuệ Tuệ, nhưng tr3
mặt vẫn chỉ là cười ngồi xuống với Chương Diễm. Mấy ngày kế tiếp đã sửa được cả tính tình động một cái là xù lông của Chương Diễm - ít nhất mình nói cái gì vẫn có người nghe hiểu được.
Vân Trinh lại càng thêm nhớ nhung Cơ Băng Nguyên.
Một ngày kia, có người vọt vào, bối rối bẩm báo: "Chương tiên sinh! Lão đại lại cứu một nhóm người, kết quả bị quân Bắc Ngụy bao vây rồi! Lão đại thấy tình thế không ổn liền phái chúng ta chạy về báo tin, nói là lần này gây họa lớn, chọc đại quân Bắc Ngụy đến vây, bảo Chương tiên sinh mau dẫn người trong sơn trại đi trốn."
Sắc mặt Chương Diễm tái xanh đứng lên: "Đang đi săn tại sao lại chọc quân Bắc Ngụy được? Nàng chán sống rồi à?"
Sắc mặt nam tử về báo tin cũng xanh mét, đôi môi run rẩy: "Chúng ta đang đi săn thì gặp được có người dẫn theo hộ vệ bị lạc đường, hộ vệ kia giết thịt ngựa nướng, nói là đã ở mất phương hướng trong núi sâu ba ngày. Lão đại đột nhiên mềm lòng nói sẽ dẫn bọn họ ra, kết quả về sau mới biết được bọn họ bị quân Bắc Ngụy đuổi bắt."
Chương Diễm cả giận nói: "Ta biết ngay một ngày nào đó cái tật nhặt người của nàng sẽ gây tai hoạ mà!"
Vân Trinh đứng lên nói: "Có bao nhiêu kỵ binh, ta dẫn người đi tiếp ứng bọn họ. Chương tiên sinh dẫn người trong sơn trại tránh một chút trước đi."
Chương Diễm dậm chân nói: "Hao tổn quá lớn, còn có những lương thực kia nữa! Vất vả lắm chúng ta mới tích trữ được! Giờ lại tiện nghi cho quân Ngụy!"
Vân Trinh cười nói: "Có khi lần này, chúng ta sẽ có thể chuyển vận thì sao?"
Chương Diễm lạnh lùng nói: "Ngươi thì biết cái gì, ngươi cho rằng ngươi biết bắn mấy mũi tên, đọc qua mấy quyển binh thư là có thể đối đầu với quân đội chân chính ư? Tranh thủ thời gian chạy đi!"
Vân Trinh cười nhìn hắn ta: "Chẳng lẽ Chương tiên sinh muốn từ bỏ Tuệ Tuệ tỷ sao?"
Sắc mặt Chương Diễm rất khó coi, Vân Trinh nói: "Chương tiên sinh trí kế vô song, ta biết nhất định ngài sẽ có biện pháp - quân Ngụy đường xa mà đến, không quen địa hình, muốn tập kết đội ngũ cũng sẽ rất chậm. Chúng ta ít người, lại chiếm lợi thế địa hình, chẳng lẽ không thể đánh cược một lần ư?"
Chương Diễm không nói gì - hắn ta vốn chỉ muốn báo ân, tìm một nơi sống tạm trong loạn thế. Không nghĩ tới cuối cùng vận mệnh vẫn đi đến một bước này. Từ bỏ sơn trại sinh sống nhiều năm, không thể nói là không đau lòng được.
Vân Trinh chỉ nhìn hắn ta, hắn chưa hề nói mình đã dẫn binh mấy năm, cũng không nói mình đã từng ra chiến trường. Hắn chỉ biết là không có mình, bọn họ vẫn có thể thắng. Một đội sơn phỉ dẫn theo đám người Khánh Hoà Đế đánh xuyên qua vòng vây của quân Bắc Ngụy, hộ tống Khánh Hoà Đế về tới Giang Nam, dời đô Giang Nam, rồi được phong làm Công chúa.
Nơi này là lịch sử huy hoàng mà bọn họ đã từng có được. Hắn vô ý quấy rầy bọn họ, hắn sợ một hành động nho nhỏ của mình sẽ thay đổi tương lai, nhỡ may có chuyện gì, chẳng phải mình cũng không được sinh ra nữa sao?
Không được phong Công chúa, Phàn Tuệ Tuệ sẽ không có cơ hội thành hôn với Vân thám hoa.
Chương Diễm không do dự bao lâu đã hạ quyết tâm. Hắn ta chia sơn trại thành mấy đội bố trí tr3
đường núi, lại để Vân Trinh dẫn một đội lớn đi theo đường nhỏ xuống tiếp viện.
Lúc bọn họ đến tiếp viện Phàn Tuệ Tuệ, Phàn Tuệ Tuệ đang quơ thanh đao Cửu Hoàn trong tay, thở hổn hển chém một tướng địch của đối phương xuống ngựa, tr3
người nàng dính đầy máu tươi. Lao Bình bên cạnh cũng cầm một thanh đao lớn trong tay, bên cạnh hắn ta gần như không có một ai cả, tất cả đều là khối vụn thi thể - cứ như một cái đao xay thịt hình người vậy.
Bọn họ và một đám hộ vệ che chở một người đàn ông trung niên quần áo lộng lẫy, vẻ mặt tiều tụy ở phía sau. Vân Trinh nhìn một cái liền thấy mặt mày ông ta có chút giống với Cơ Băng Nguyên.
Vân Trinh cài tên lên cung liên tục bắn r4, không lệch một mũi nào. Trong nháy mắt đã bắn ngã không ít quân Ngụy đang bao vây Phàn Tuệ Tuệ.
Phàn Tuệ Tuệ ngẩng đầu nhìn thấy là bọn họ tới cứu, tr3
mặt dường như tỏa sáng. Nàng hét lớn một tiếng, lại chém bay đầu một quân Ngụy, cười ha ha nói: "Chương tiên sinh, chúng ta cũng được gọi là cùng sống cùng ch3t!"
Chương Diễm xì một tiếng khinh miệt: "Lên ngựa hết đi! Chúng ta quen thuộc địa hình, chưa chắc sẽ thua!"
Khánh Hoà Đế nhìn về phía bọn họ, tr3
mặt cũng có một tia hy vọng.
Đội ngũ này chỉ có mấy trăm người, nhìn cũng chỉ là một đám ô hợp, nhưng lại có hiệu suất kinh người. Mười người một tổ nghe hiệu lệnh của đội trưởng, cả đội ngũ có sự đoàn kết và sức chiến đấu vượt mức bình thường. Rất nhanh đã đánh tan quân Ngụy còn chưa kịp phản ứng tập kết lại, nhanh chóng hộ tống Khánh Hoà đế, đột phá vòng vây chạy ra ngoài.
Đến khi hộ tống ông ta đến Giang Nam, mấy người Phàn Tuệ Tuệ mới biết người bọn họ hộ tống lại là Khánh Hoà Đế của Nam Ung.
Có Khánh Hoà Đế, đám văn võ đại thần Ung triều lưu vong ở Giang Nam đã nhanh chóng xây dựng lại triều đình. Rất nhanh Phàn Tuệ Tuệ cũng được phong hào thành Định Tương công chúa, được thưởng một tòa nhà ở Giang Nam, lại có đủ phần thưởng khác ban xuống nhiều như nước chảy.
===
"Cho nên, cô đã có thêm một tỷ tỷ như vậy?"
Cơ Băng Nguyên ngồi trong trướng, vẻ mặt nhàn nhạt hỏi Đinh Đại mới từ Giang Nam chạy tới.
Đinh Đại cười nói: "Định Tương công chúa thật sự rất thú vị, ta cảm thấy có thể hợp tính với Thái tử điện hạ."
Cơ Băng Nguyên nhìn ông ta một cái, Đinh Đại cười nói: "Thái tử điện hạ không biết chứ, đêm hôm qua mở tiệc có người nhắc đến ngài, nói cái gì mà phụ hoàng gặp nạn, Thái tử nên nhanh chóng phi về trong đêm để hộ giá mới đúng. Quân Ngụy đã đánh đến cửa rồi mà Thái tử còn đi tấn công Ngụy đô, phung phí binh mã lương thảo, thực sự không có lời."
Cơ Băng Nguyên lạnh giọng nói: "Chưa nghe nói đến chuyện vây Ngụy cứu Triệu(*) sao? Một đống công huân võ tướng bình thường khoác lác đến tận trời mà còn không giữ vững được Nam đô, sao còn mặt mũi mà bắt đại quân lui về? Chúng ta đánh gian khổ lắm mới tới được nơi này, nếu lui về thì tất cả đều sẽ là phí công nhọc sức. Đến lúc có chỉ có thể yên phận ở một góc phía nam, sống mơ mơ màng màng lừa mình dối người làm một triều đình nhỏ, sớm muộn gì cũng vong quốc diệt triều."
(*) Vây Ngụy cứu Triệu: Năm 353 trước công nguyên, nước Ngụy vây đánh kinh đô Hàm Đan của nước Triệu. Nước Tề phái Điền Kỵ dẫn quân đi cứu Triệu. Điền Kỵ dùng kế sách của quân sư Tôn Tẫn, nhân lúc nước Ngụy không phòng bị mà kéo quân đi đánh Nguỵ, quân Nguỵ phải trở về bảo vệ đất nước, quân Tề thừa lúc quân Nguỵ mệt nhọc đã đánh bại quân Ngụy tại Quế Lăng, do đó nước Triệu cũng được giải vây. Sau này dùng câu "vây Ngụy cứu Triệu" để làm phương pháp tác chiến.
Thấy sắc mặt Cơ Băng Nguyên lạnh lẽo, Đinh Đại nói: "Khuất đại nhân có nói vài câu, nói là chiến thuật Bắc phạt là Binh bộ bàn bạc rất lâu mới có thể đưa ra. Không ai được phép bàn luận chuyện quân cơ."
Cơ Băng Nguyên nhẹ nhàng thở ra, lại nghĩ đến phụ hoàng không giỏi kiên định, lần này Nam đô bị phá đã quá sợ hãi, nếu không có lão sư thì có khi sẽ bị thuyết phục thật.
Đinh Đại lại thận trọng nói: "Nhưng lúc đó Thừa Ân Bá lại Hoàng hậu bệnh nặng, không bằng để ngài trở về hầu bệnh."
Sắc mặt Cơ Băng Nguyên đột nhiên đen lại, Đinh Đại vội vàng nói: "May mà lúc ấy Định Tương công chúa đã nói một lời khiến mọi người đều cười ầm lên. Mấy vị đại nhân như Khuất đại nhân, Định Quốc Công đều mượn lời này để khuyên bảo, Hoàng Thượng mới bỏ ý định gọi ngài trở về."
Cơ Băng Nguyên nhìn về phía Đinh Đại, Đinh Đại vội vàng vuốt cổ họng nói lại sinh động như thật:
"Hả? Ta nghe nói Thái tử đệ đệ này của ta năm nay mới mười bốn tuổi chưa tới mười lăm tuổi đi? Nhà bình thường có con cháu độ tuổi này vẫn còn đang được nuông chiều trong nhà, sao Thái tử đệ đệ lại vất vả như thế. Tự mình dẫn binh đánh thắng rất nhiều trận, còn phải trở về bảo vệ cha đẻ, hầu bệnh mẹ đẻ. Trách ta không có kiến thức, ta còn nghĩ rằnng Hoàng gia không thiếu người phục vụ chứ? Bao nhiêu triều đại mới có một Thái tử có thể ra ngoài dẫn binh đánh giặc. Hoàng Thượng đừng nghĩ quẩn như vậy, có một đứa con trai có thể lưu danh sử xanh không tốt hơn việc có một đứa con như dân chúng bình thường sao?"
Sắc mặt Cơ Băng Nguyên hơi thả lỏng, lộ ra ý cười: "Có chút thú vị."
Đinh Đại thấy y cười cũng nhẹ nhàng thở ra, lại nói: "Mọi người đều cười ầm lên, cố tình nàng còn không buông tha, nói tiếp-"
"Ở nông thôn chúng ta, nếu người trẻ tuổi đang làm ăn ở bên ngoài mà chạy vội về nói chăm sóc người già gì đó, bình thường cũng đều là thấy người già đó không được nữa nên mới muốn trở về cướp gia tài đấy!"
Lần này Cơ Băng Nguyên thật sự không nhịn được bật cười, Đinh Đại nói: "Thừa Ân Bá đen mặt tại chỗ! Lập tức rời bàn tiệc quỳ xuống đất thỉnh tội."
"Hoàng Thượng lại không nói gì, chỉ cười nói Định Tương công chúa là người hương dã, nàng nói đùa thôi, mọi người không cần để ở trong lòng. Lại bảo Thừa Ân Bá đứng lên, để Thừa Ân Bá phu nhân vào cung làm bạn với Hoàng hậu, hầu bệnh trong cung."
Cơ Băng Nguyên thản nhiên nói: "Phụ hoàng đã nghe vào trong lòng thật rồi chứ gì, nếu không chắc chắn ông ấy sẽ gọi ta về. Định Tương công chúa này... nếu thật sự chỉ nói lời vô tâm, vậy cũng coi như là phúc tinh của ta. Nếu có tâm thì đó cũng là một người thông minh nhưng ăn nói vụng về."
Đinh Đại cười nói: "Còn không phải sao? Nương nương phái ta xuất cung tới hầu hạ ngài, lúc ta ra kinh nghe nói không biết tại sao Định Tương công chúa lại chơi cứng với Thừa Ân Bá. Hình như là lúc đi săn, gia tướng bên cạnh nàng bắn tên không cần thận dọa sợ Thừa Ân Bá, Thừa Ân Bá muốn hỏi tội gia tướng kia, Định Tương công chúa lại cứ nhất quyết phải che chở. Giằng co rồi làm ầm đến trước mặt Hoàng Thượng, Định Tương công chúa nói mình không quen, bây giờ quốc nạn ngập đầu mà nàng ở trong kinh mỗi ngày đều chỉ uống rượu săn thú, cảm thấy mình cô phụ hoàng ân, nói cũng muốn dẫn binh bắc phạt."
Cơ Băng Nguyên khẽ giật mình, gọi Trường sử tới nói: "Viết thư cho cô, cứ nói là nghe tin Hoàng Thượng chân long may mắn, gặp dữ hóa lành, lúc gặp nạn đã được một nữ sao Vũ Khúc bảo vệ bình an đến Giang Nam, nhi thần không khỏi vui mừng. Nghe nói vị hoàng tỷ này rất giỏi võ công, lại có ý chí bắc phạt để đền đáp hoàng ân. Nhi thần thỉnh cầu phụ hoàng đồng ý để vị hoàng tỷ đến trong quân của cô, giúp cô một chút sức lực, vì phụ hoàng phá thẳng Ngụy đô, rửa sạch nhục nhã."
Đinh Đại nhìn Trưởng sử Thái tử nhận lệnh đi xuống mới cười nói: "Thái tử điện hạ nhân hậu, đây là muốn bảo vệ Định Tương công chúa sao?"
Cơ Băng Nguyên thản nhiên nói: "Người tốt như vậy, đừng để đám người hám lợi đen lòng lục đục với nhau làm hỏng."
Đinh Đại mỉm cười, Cơ Băng Nguyên lại nói: "Chỉ là náo loạn một lần như thế, sợ rằng trong lòng mẫu hậu lại phải lo sợ phụ hoàng nghi kỵ, bệnh tình lại nặng thêm đi?"
Sắc mặt Đinh Đại cứng đờ, hàm hồ nói: "Thừa Ân Bá phu nhân đã vào cung khuyên bảo, vẫn còn tốt."
Cơ Băng Nguyên nói: "Không cần giấu giếm ta, cô biết hết, sợ là lại ngày đêm không ngủ, đứng ngồi không yên..." Chỉ là y trở về có tác dụng gì đâu? Ngày ngày nhìn nhau cũng chỉ làm khổ nhau thêm, để nàng bệnh càng nặng thôi.
Một tiếng thở dài nhỏ bé không thể nhận ra tiêu tán trong không khí, y không nói thêm gì nữa, cũng đã thu lại vẻ mặt u buồn mềm yếu, trở về vẻ lạnh nhạt nghiêm túc ngày thường.
Trong lòng Đinh Đại vừa chua vừa khổ, gần như muốn chảy nư0c mắt vì Thái tử.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...