Chiến Lợi Phẩm Của Đế Vương

Lúc Giang Ninh nhìn thấy Phương Lộ Vân là ở một quán rượu, có chút bất ngờ nói: "Sao ngươi cũng tới đây, là Hầu gia có gì muốn dặn dò sao?"

Phương Lộ Vân nói: "Hầu gia viết thư cho Ngũ gia chúng ta, bảo hắn ta phái người tới tiếp ứng ngươi, Ngũ gia liền gọi ta tới."

Giang Ninh hỏi: "Ngươi có thể làm cái gì?" Không phải giống như Bạch Ngọc Kỳ chứ? Giang Ninh có chút khinh thường.

Phương Lộ Vân nói: "Chỉ là để đề phòng, nói là dù sao ngươi cũng dễ bị điều tra, nhỡ may có chiến tranh thì ngươi sẽ bị ngờ vực vô căn cứ, không nơi náu thân. Nên mới bảo ta tìm cách đón ngươi về, ta ở biên quân nhiều năm, dẫn theo ngươi khá là dễ."

Giang Ninh khẽ giật mình, bỗng nhiên trong lòng cảm thấy chua xót. Cảm giác bị vứt bỏ trước đó bỗng nhiên bị một hành động đơn giản này bồi thường, hắn ta thấp giọng nói: "Mấy ngày trước Hầu gia vừa phái người đến chỗ ta, có quá nhiều người Nam Triều sẽ dễ bị nghi ngờ, ngươi vẫn nên ở bên ngoài trông coi thôi."

Phương Lộ Vân nói đơn giản: "Ta ở trong chi nhánh tiêu cục, ở đó vốn nhiều tiêu sư Nam Triều, cũng không tính là bắt mắt. Thế tử có việc thì cứ sai người đến đó nói là được."

Giang Ninh hỏi: "Được, ngươi có đủ tiền không?"


Phương Lộ Vân nói: "Thế tử yên tâm, Hầu gia có cho tiền, Chu ngũ gia cũng cho, bảo ta cứ làm việc cho tốt."

Trong lòng Giang Ninh không khỏi lo lắng, mấy năm nay Hầu gia chi tiêu hết rất nhiều tiền, bây giờ lại lấy tiền đâu ra để đến ứng phó chỗ hắn ta?

Phương Lộ Vân vẫy vẫy bảo hắn ta ghé tới gần: "Các tiêu cục các nơi lần lượt phái người đến đây, có lẽ trong tháng này sẽ có khoảng bốn năm chục người đến, tất cả đều đã được huấn luyện tỉ mỉ. Hầu gia nói nếu như ấu chủ hoặc quý nhân nào đó có ý định xuôi nam ngấp nghé triều ta thì phải tìm cơ hội gi3t ch3t, sau đó phóng lửa làm loạn nơi này. Một khi Bắc Tiết nội loạn sẽ không thể để ý tới chúng ta nữa."

Giang Ninh run lên, nói: "Trước mắt thực sự nhìn không ra, cậu ta đúng là một con rối. Mặc dù hơi nhiều mưu mô, nhưng dù sao vẫn còn nhỏ, bây giờ cậu ta đang vội vã cầm quyền mà không phải xuôi nam. Không biết vì sao Hầu gia lại phải cực khổ như thế."

Phương Lộ Vân lại nhìn hắn ta, cười nói: "Thế tử ra ngoài đã nói chuyện nhiều hơn trước rồi. Lúc trước chỉ biết nghe lời răm rắp, bây giờ lại biết tự quyết định."

Giang Ninh bị hắn ta nói như vậy cũng có chút ngây dại, lúc trước chỉ cần là Hầu gia ra lệnh, hắn ta sẽ chấp hành mà không cần nghĩ ngợi, bây giờ...

Phương Lộ Vân sợ hắn ta hiểu nhầm mình đang chỉ trích, vội vàng cười nói: "Không có ý chỉ trích, chỉ là cảm thán biến hóa của ngươi thôi. Bây giờ ngươi là Vương thế tử, lại hiểu rõ thế cục bây giờ nhất. Ta đến để nghe lệnh ngươi, Thế tử có việc gì thì cứ giao cho ta."

Giang Ninh lắc đầu: "Bây giờ ấu chủ đã sinh ra khoảng cách với Hồ thái hậu, Trường Quảng Vương, ta sẽ xem lại."

Hắn ta tạm biệt voiơs Phương Lộ Vân trở lại trong phủ, Trường Quảng Vương đang chờ, thấy hắn ta liền gọi đến: "Vương thượng có nói đến chuyện muốn cưới Vương hậu với ngươi không?"

Giang Ninh nói: "Từng hỏi ngươi muốn hắn cưới ai, nói chắc là Tượng tộc hoặc là Mã tộc." Hắn không nhớ được tên nhiều bộ tộc, đành phải gọi tắt.

Trường Quảng Vương không nhịn được giật giật khóe miệng, nhưng vẫn nghiêm túc nói: "Nếu cậu ta đã biết thì chắc việc cầu hôn Oa Xà tộc này rất có thể là cậu ta cố ý gây nên."

Giang Ninh nói: "Vâng."


Trường Quảng Vương thở dài: "Xem ra rốt cuộc đã trưởng thành, học được cách để lộ nanh vuốt, đáng tiếc vẫn còn hơi non nớt."

Giang Ninh không nói lời nào.

Trường Quảng Vương nói: "Vị Vương thượng này không biết, đương nhiên chúng ta đang mượn quyền của cậu ta, nhưng cũng đang bảo vệ cậu ta, nếu không lúc trước chưa chắc cậu ta đã có thể trở thành kẻ thống trị Vương Đình bạch lang này. Có vẻ bây giờ cậu ta có ấn tượng không tệ với ngươi, ngươi khuyên cậu ta một chút, lúc này đừng làm loạn thêm, thật ra bây giờ chúng ta đang có chút phiền phức."

Giang Ninh ngẩng đầu nhìn ông ta, lúc đôi mắt màu lam khó hiểu sẽ có vẻ ngây thơ như trẻ con. Trong nháy mắt Trường Quảng Vương liền nhớ tới mẹ đẻ hắn ta - nữ nô có một đôi mắt xinh đẹp như hồ nước và trời xanh. Ông ta thật sự thích nên mới không để nàng tránh thai, đúng là nàng cũng đã sinh ra cho ông ta một đứa con ưu tú như vậy.

Trường Quảng Vương mền lòng, cuối cùng cũng nói sự thật ra cho hắn ta: "Có lẽ ngươi cũng cảm thấy khó hiểu vì sao bây giờ ta còn muốn lôi kéo Bạch Vũ tộc. Phần lớn người ở Bạch Vũ tộc đều là vu sư, dược sư, cực kì nhỏ yếu. Còn có Chu Điểu tộc... Đại khái vào hai năm trước, Ô Hùng tộc bí mật tìm được một đứa con riêng của tiên vương, còn để nữ nhi trong tộc làm thê tử của gã, bây giờ đã sinh cả con rồi. Mấy năm nay Ô Hùng tộc vẫn luôn lôi kéo từng bộ tộc, tìm đủ mọi cớ để không tiến cống cho Vương Đình."

Khuôn mặt luôn luôn hờ hững của Giang Ninh cũng hơi động: "Cũng là vương tử Nguyên thị?"

Trường Quảng Vương nói: "Không sai, lúc trước tiên vương bỗng nhiên ch3t bệnh, không có chiếu lệnh, Hồ thái hậu cũng chỉ là một thị thiếp bình thường trong hậu cung thôi. Lúc ấy toàn dựa vào ta ở Vương Đình dẫn binh nâng đỡ Nguyên Chiêu cùng Hồ phi. Thực sự cũng chỉ là đánh nhanh thắng nhanh thôi. Ô Hùng tộc và Oa Xà tộc vẫn luôn có nhân khẩu dồi dào, thực lực mạnh mẽ, chung quy vẫn không quá phục. Bây giờ để bọn họ tìm ra vương tử này, đến lúc đó tạo ra một Vương chiếu lệnh, lại tìm cơ hội để mọi người ủng hộ đứng lên lập Vương mới."

Tình thế lại phức tạp như vậy ư? Giang Ninh suy nghĩ trong lòng, phải thủ thời gian thông báo cho Hầu gia.


Trường Quảng Vương nói: "Cho nên mấy ngày nay, ngươi phải ở bên cạnh Vương, chậm rãi khuyên bảo cậu ta. Cậu ta vẫn cần chúng ta nâng đỡ, bây giờ chúng ta ủng hộ gian nan, sao chịu được việc cậu ta ở sau lưng gây thêm phiền? Nhưng mà cũng coi như chó ngáp phải ruồi, Oa Xà tộc đã sớm biết Ô Hùng tộc giấu một vương tử, nhưng nhìn thấy bên này có thể tranh thủ liền vội vàng mặt dày sấn tới. Cho dù có được hay không, Ô Hùng tộc bên kia muốn lôi kéo bọn họ thì phải bỏ ra cái giá lớn hơn."

Trường Quảng Vương có chút hả hê nói: "Nhưng ngươi cũng đừng vội vàng nói những điều này với cậu ta, ta sợ Hồ thái hậu sẽ là gì đó hồ đồ, để ta suy nghĩ lại một chút."

Giang Ninh khẽ gật đầu, Trường Quảng Vương vỗ vỗ bả vai hắn ta: "Bây giờ ta có người kế tục, cũng cảm thấy rất vui mừng. Đợi đến khi tìm được cách đè bên kia xuống, ngươi sẽ chậm rãi tiếp nhận chuyện tr3

tay ta, ta cũng được nghỉ sớm một chút."

Giang Ninh giương mắt nhìn ông ta, trong lòng Trường Quảng Vương hiếm khi thấy ôn nhu: "Mẫu thân ngươi... Là ta có lỗi với nàng, bây giờ nhìn thấy ngươi, ta thật sự rất vui. Ta đã cho người dời mộ mẫu thân ngươi về, truy phong làm chính phi, đến lúc đó sẽ bảo Vương thượng bổ sung thêm danh hiệu cáo mệnh cho mẫu thân ngươi."

Giang Ninh gật đầu, lại không có tâm trạng tiếp lời ông ta. Nngười ch3t cũng đã ch3t rồi, khó khăn trước đó cũng sẽ không bởi vì danh hiệu Vương phi này mà làm nàng sống lại. Từ nhỏ hắn ta đã thành quân nô, cái gì cũng từng làm, cũng đã mất đi cảm giác với tình thân. Bây giờ hắn ta chỉ muốn nghĩ cách nhanh chóng truyền tin tức quan trọng này đi.

Chờ Trường Quảng Vương đi, Giang Ninh lập tức nhanh chóng viết xuống, dùng bồ câu đưa thư đi. Nhưng từ đầu đến cuối vẫn có chút không quá yên tâm, liền vội vàng giả bộ ra ngoài mua đồ, tìm cơ hội gọi Phương Lộ Vân đến nói tin tức quan trọng này cho hắn ta, bảo hắn ta nhanh chóng tìm cách đưa tin về.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui