Vân Trinh nở nụ cười cư0ng cứng ngồi ở vị trí đầu nhìn Tây Ninh Hầu không dứt miệng khen hắn. La Tùng Hạc đã đi lên kính rượu mấy lần, An Vương bên cạnh hắn thì ái ngại cầm tay hắn, thỉnh thoảng lại hỏi hắn mấy câu.
Những người khác mời rượu còn có thể nhàn nhạt nhấp một hớp, rượu của lão An Vương lại không dám làm thế. Vân Trinh ngoan ngoãn uống ba chén rượu xong, ánh mắt lão An Vương nhìn hắn liền tràn đầy từ ái.
Lão An Vương nở nụ cười tươi rói, kéo tay hắn không chịu thả, hỏi thăm không ngừng.
Một đứa trẻ tốt biết bao! Nhìn hắn ngoan thế nào kìa! Gặp mình đều ngoan ngoãn gọi An Vương điện hạ, hỏi cái gì đáp cái đó, bảo uống rượu liền uống rượu, nói chuyện vừa lễ phép vừa ngon ngọt, động một chút là lại đỏ mặt.
Biết điều như vậy, khó trách Hoàng Thượng lại vừa ý hắn. Hoàng Thượng là ai chứ? Là minh quân thu hồi lại đất đai đã mất mấy chục năm của tổ tông! Y đã coi trọng thì chắc chắn là chính xác, chỉ tiếc là không phải con gái thôi.
Đay là lần đầu tiên Vân Trinh tham gia yến hội mà mình là nhân vật chính thế này. Lúc trước hắn giữ đạo hiếu, sau đó lại vào Thượng Thư Phòng đọc sách, về sau lại đi đại doanh Tây Sơn mấy năm, rất ít khi đi giao tiếp. Thỉnh thoảng mời khách cũng đều là mở tiệc chiêu đãi tướng lĩnh trong doanh trại. Trong quân không cần nhiều xã giao như vậy.
Bây giờ lại không ngừng có người mời rượu, chủ nhà còn luôn nhường mình, người mình phải tiếp cũng là nhân vật lớn. Chưa được bao lâu Vân Trinh đã uống đến say mèm, mặt mũi đỏ bừng.
Bên dưới hắn chính là Cơ Hoài Tố và Cơ Hoài Thịnh, hôm nay hai người cũng được mời đến. Cơ Hoài Thịnh huých Cơ Hoài Tố nói: "Bảo hắn uống ít một chút, với chút tửu lượng kia, sợ là lát nữa lại xảy ra chuyện."
Cơ Hoài Tố cười nói: "Hắn say cũng chỉ ngoan ngoãn nằm, có thể xảy ra chuyện gì chứ. Ngươi không thấy lão An Vương rót rượu cho hắn sao, Tông lệnh đại nhân rót rượu cho ngươi, ngươi dám không uống chắc?"
Cơ Hoài Thịnh nói nhỏ: "Quái lạ, bình thường An Vương không thích giao tiếp với người ta, luôn luôn đứng đắn nghiêm túc. Lúc thì quy củ tổ tông lúc thì nhớ đến Cao tổ năm đó... Sao hôm nay lại thân thiết với Vân Trinh như vậy."
Cơ Hoài Tố nhớ tới mật chỉ kia, cười khẽ, chắc là An Vương cũng vì vị trí hoàng trữ mà phải cúi thấp đầu lấy lòng cận thần của Hoàng Thượng đây mà.
Chỉ là hoàng trữ nhỏ tuổi sao có thể đối mặt với gót sắt của Bắc Tiết sang năm?
Cơ Hoài Tố bình thản ung dung, ngược lại còn cảm thấy sảng khoái, nhưng - Gã đưa mắt nhìn Vân Trinh, bây giờ uy hiếp duy nhất là Cát Tường Nhi. Chắc hẳn hắn sẽ dùng trăm phương ngàn kế ngăn cản lịch sử tái diễn. Nếu như gã không đoán sai, Cát Tường Nhi sẽ tên chữ mình dẫn binh xuất chinh.
Nhưng hắn lại nghĩ quá đơn giản, công tích bây giờ của hắn đều là Hoàng Thượng hao tâm tổn trí nâng đỡ lên, khoảng cách đến lúc có thể dẫn binh tác chiến còn quá xa. Hoàng Thượng càng yêu thương hắn thì càng không nỡ để hắn ra ngoài nghênh chiến. Gã hoàn toàn chắc chắn Hoàng Thượng vẫn sẽ ngự giá thân chinh.
Gã nhìn Vân Trinh uống rượu, mặt xán lạn như ánh bình minh, đẹp như hoa đào, trong lòng vừa ngứa vừa mềm. Đến lúc đó chắc chắn phải nghĩ cách chậm rãi kéo trái tim hắn về mới được.
Lại nghe được An Vương kéo tay Vân Trinh hỏi: "Vân hầu gia đã có tên chữ chưa?"
Vân Trinh lắc đầu, thật ra cả người hắn đã hơi choáng váng, ánh mắt nhìn người ta vừa ngốc nghếch vừa ngây thơ. An Vương vỗ tay hắn nói: "Vừa vặn, ta có một tên chữ rất thích hợp với ngươi, điềm lành, cát tường. Đại cát đại lợi, phúc thụy cát tường, ta thấy Hầu gia là người phóng khoáng tiêu sái, tặng ngươi một chữ Phượng Cử, long phượng trình tường, vừa may mắn vừa tường thụy."
Vân Trinh hơi há to mồm: "Hả?"
Tây Ninh Hầu vỗ bàn một cái: "Vân Phượng Cử, tên chữ hay lắm! Ta thấy vô cùng tốt!"
Khách quý trong phòng đã hô vang ầm ầm, Cơ Hoài Tố và Cơ Hoài Thịnh lại quay sang nhìn nhau, chỉ cảm thấy hành động này của An Vương gần như huyền huyễn.
Việc ban thưởng tên chữ vẫn luôn là sư trưởng hoặc là bằng hữu thân thiết tặng. An Vương và Chiêu Tín Hầu không hề qua lại, lúc trước Định Tương trưởng công chúa quản lý quân đội, có thân vương tôn thất dám kết giao với Đại tướng trong quân đâu? Bây giờ dù Định Tương trưởng công chúa không còn, nhưng bình thường cũng không nghe nói hai người có qua lại gì.
Mọi hành động hôm nay của An Vương đã cực kỳ khác thường rồi, thế mà còn đột nhiên ban thưởng tên chữ. Cho dù ông là Tông lệnh, trưởng bối hoàng thất, nhưng ai nấy đều biết Tông lệnh chỉ là người quản lý chuyện trong tộc cho Hoàng Thượng, một tôn thất nhàn hạ thôi. Hoàng Thượng cao hứng thì sẽ nhận là trưởng bối, nếu làm trái ý Hoàng Thượng thì vẫn là quân thần bình thường.
An Vương tùy tiện ban thưởng tên chữ cho sủng thần của Hoàng đế, cho Chiêu Tín Hầu nổi tiếng kiêu ngạo như thế, nếu Chiêu Tín Hầu tỏ ra thờ ơ hoặc nói để Hoàng Thượng ban thưởng chữ, vậy thì quá mất mặt.
Nhưng mọi người lại thấy Vân Trinh đứng dậy mời rượu, cảm tạ An Vương ban thưởng chữ. Từ bờ môi đến hai tai hắn đều đỏ bừng đáng thương, đôi mắt có chút mờ mịt, nhìn qua vừa mềm mại vừa ngoan ngoãn, còn có chút ngây thơ. Không thể nhận ra được vẻ tùy hứng tuỳ tiện cuồng vọng ngày thường trong truyền thuyết nữa.
Cơ Hoài Thịnh lặng lẽ kề tai nói nhỏ với Cơ Hoài Tố: "Chả trách Hoàng Thượng lại thương hắn, ngay cả lão An Vương cũng thương hắn. Nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn này của hắn đi, ai mà biết được hắn nghịch ngợm thế nào chứ. Hắn đi huấn luyện mùa đông, Hoàng Thượng không cho hắn trở về, sợ tr3
đường quá lạnh, kết quả hắn lại lặng lẽ chạy về. Nhìn tình hình này có lẽ Hoàng Thượng không hề trách phạt."
Cơ Hoài Tố nói: "Hoàng Thượng để hắn đến Tân Hải huấn luyện mùa đông là vì tốt cho hắn, hắn không hiểu được nỗi khổ tâm của Hoàng Thượng. Ngươi nhìn chiến trận hôm nay đi, bây giờ hắn là người nổi tiếng, ai nấy cũng đều muốn trả ơn hắn kia."
Cơ Hoài Thịnh cực kỳ hâm mộ nói: "Thật là uy phong."
Cơ Hoài Tố cười một tiếng, nghĩ thầm Hoàng Thượng đúng là toàn tâm toàn ý trải đường thay hắn. Kiếp trước Hoàng Thượng cũng như thế, đối xử với hắn quá tốt.
Quá ba tuần rượu, An Vương liền đứng lên nói lớn tuổi sức khỏe không theo kịp nữa, muốn chào chủ nhân ra về.
Tây Ninh Hầu liền vội vàng đứng lên tiễn An Vương ra ngoài, Vân Trinh nhân lúc này vội vàng lấy cớ muốn đi vệ sinh để chuồn ra phía sau. Cả người hắn đã ướt đẫm mồ hôi, đứng dưới hiên trong vườn hoa vừa há to miệng hô hấp không khí trong lành bên ngoài, vừa nới lỏng vạt áo ngoại bào, cầm khăn tay lau mồ hôi.
Cơ Hoài Tố và Cơ Hoài Thịnh cũng đứng lên đi ra, Cơ Hoài Thịnh nói: "Cẩn thận đang nóng đổ mồ hôi lại trúng gió lạnh đấy, ngươi phải chú ý chút chứ."
Vân Trinh quay đầu nhìn về phía bọn họ, đôi mắt đã vô cùng mông lung. Cơ Hoài Thịnh bật cười phì: "Nhìn con mèo say này đi, lát nữa lại phải đưa ngươi về Hầu phủ rồi." Cơ Hoài Tố lại nhanh mắt liếc nhìn ra mấy dấu vết màu đỏ dưới cái cổ trắng nõn của Vân Trinh, kéo dài từ xương quai xanh xuống dưới, thậm chí còn có thể nhìn ra được là vết răng.
Trong nháy mắt Cơ Hoài Tố ghen ghét dữ dội, ai? Là ai? Chu Giáng đi rồi, Hồ nhi kia cũng đã bị đuổi đi, là con hát kia sao? Không đúng, con hát kia cũng không ở trong kinh, Cát Tường Nhi tìm ai?
Cơ Hoài Thịnh cũng nhìn thấy, liền cười gọi tên chữ mới ra lò của hắn: "Vân Phượng Cử, thị thiếp này của ngươi biết chơi đấy, cắn ngươi thế kia, chậc."
Vân Trinh đỏ mặt kéo cổ áo lại, trừng Cơ Hoài Thịnh một cái. Cơ Hoài Thịnh nói: "Này nha, hôm kia còn vì một con cá mà bắt ca ca ta đi lấy thay ngươi, bây giờ lại vì một thị thiếp mà trừng ta? Ha ha." Hắn ta tiến lên khoác vai Vân Trinh, thấp giọng nói: "Thật ra ta có chuyện đứng đắn muốn nói với ngươi. Ta có một biểu muội, bình thường vô cùng tốt tính, hơn nữa còn giỏi tính sổ sách. Nói thật lúc trước ta gảy bàn tính còn không thắng nổi nàng! Năm nay nàng mười sáu tuổi, cữu cữu ta có ý muốn tìm một người quan tâm ôn nhu cho nàng, hôm kia liền đến nhờ vả ta."
"Ta nghĩ ngươi dòng dõi cao, không dám mong muốn vị trí Hầu phu nhân, nhưng ngươi nạp một thị thiếp vẫn có thể chứ? Biểu muội này của ta rất tốt, tính tình cũng tốt, có thể thay ngươi quản lý tiền bạc cửa hàng. Ngươi sẽ không cần lo lắng hạ nhân lừa gạt ngươi, bởi vì không có ai lừa được nàng hết. Nếu ngươi cảm thấy có thể, ta sẽ nói một tiếng với bên kia, chọn một ngày tốt là được. Bên kia nói sẽ không thiếu của hồi môn, như thế nào? Ngươi cũng biết gia cảnh nhà họ Chu rồi đấy, chắc chắn sẽ không thua thiệt ngươi."
Vân Trinh đang cảm thấy nóng rực, liền đẩy hắn ta ra nói: "Nếu ngươi thật sự thương biểu muội mình thì vẫn nên nhanh chóng tìm cho nàng một người tốt mà làm chính thất đi. Tội gì phải đến tìm ta, ta có mệnh khắc người thân, có khi còn không sống được đến quá hai mươi."
Cơ Hoài Thịnh khẽ giật mình. Cho dù Vân Trinh đang say mèm mơ mơ màng màng thì cũng biết Cơ Hoài Thịnh muốn tốt cho mình, nếu thuận miệng từ chối sẽ ảnh hưởng đến tình cảm, đành phải lấy số mệnh lúc trước ra nói. Hắn vỗ vỗ Cơ Hoài Thịnh: "Ngoan, muốn tốt với biểu muội ngươi thì đừng hố nàng - ta sống không quá hai mươi đâu."
Cơ Hoài Tố ở môt bên sắc mặt tái xanh, kéo cánh tay hắn nói: "Ngươi say rồi, ta đưa ngươi về phủ."
Vân Trinh quay đầu nhìn thấy Cơ Hoài Tố thì càng cười dữ hơn, chỉ vào gã nói: "Ngươi hỏi gã xem có phải ta không sống không quá hai mươi không? Ha ha, khi còn đắc ý cứ chơi cho thỏa, dưới ánh trăng vàng đừng để chén không(*), ha ha ha."
(*) Tạm dịch hai câu thơ trong bài "Tương Tiến Tửu" của Lý Bạch
Cơ Hoài Thịnh cười khổ nói: "Ta nói vị gia này không thể uống rượu mà? Nhìn xem hắn đang nói mê sảng cái gì kia, ngay cả mình cũng nguyền rủa luôn rồi. Tùy tùng của hắn đâu? Đi gọi đến đưa hắn về phủ đi, nếu còn uống tiếp nữa, ta thấy mai Hoàng Thượng sẽ bị chọc giận ch3t. Nếu biết chúng ta đều ở bữa tiệc, nhất định sẽ lại giận chó đánh mèo với chúng ta."
Sắc mặt Cơ Hoài Tố xanh mét, hai tay run rẩy, trong lòng cứ như bị thọc mạnh một đao. Gã nửa đỡ nửa ôm hắn đi ra ngoài, nói một tiếng với hạ nhân ở cổng là Hầu gia say quá nên đi về trước, Cơ Hoài Thịnh nói: "Dùng xe ngựa của ta đi, ta cũng coi như tiện đường, nói một tiếng với tùy tùng của hắn là được." Hắn ta gọi gã sai vặt nhà mình đến hỏi: "Có nhìn thấy người nhà Chiêu Tín Hầu đi theo không?"
Gã sai vặt cười nói: "Vừa mới nhìn thấy loáng thoáng Tư Mặc chạy ra cổng, ta đi tìm một chút."
Cơ Hoài Tố giương mắt nhìn thấy Tư Mặc đang chạy tới từ bên kia, liền kêu lên: "Tư Mặc! Còn không tới dìu chủ tử ngươi?"
Tư Mặc thở hồng hộc chạy tới hành lễ nói: "Đa tạ hai vị Vương gia, xe nhà chúng ta đã chuẩn bị xong rồi, đang ở phía trước chờ. Hai vị Vương gia dừng bước, ta sẽ hầu hạ Hầu gia chúng ta trở về."
Cơ Hoài Tố nói: "Ta đỡ hắn."
Tư Mặc cười nói: "Vương gia kim tôn ngọc quý, không dám làm phiền Vương gia." Lại quay đầu kêu một tiếng, chỉ thấy có hai hộ vệ đi nhanh từ trong bóng tối ra lưu loát đỡ Vân Trinh đi về hướng xe ngựa.
Cơ Hoài Tố nhìn hai vị hộ vệ kia vô cùng cường tráng cao lớn, đi đường như hổ mọc thêm cánh, gã không khỏi nhìn lâu hơn. Khi nhìn thấy bọn họ đeo đao trong cung thì hơi sững sờ.
Chỉ một loáng bọn họ đã nửa vịn Vân Trinh lên xe ngựa. Rèm xe ngựa nhấc lên, Vân Trinh ngẩng đầu nhìn vào trong xe, bỗng nhiên nở nụ cười. Trước đó gã đã từng thấy qua nụ cười kia, đó là nụ cười toàn tâm ỷ lại, không có chút phòng bị nào.
Trong xe là ai?
Gã nhìn thấy một đôi tay thon dài hữu lực dưới ống tay áo lông chồn tuyết trắng vươn ra nắm lấy tay Vân Trinh, cực kỳ ổn định nắm chặt cánh tay hắn.
Nhưng đột nhiên Vân Trinh lại nhíu mày, khẽ cong eo vội vàng che miệng muốn ra bên ngoài nôn. Hiển nhiên thị vệ bên cạnh xe cũng thấy tình thế không ổn, đang muốn tiến lên hầu hạ, lại thấy cái tay trong xe kia duỗi ra ôm hắn vào, không chút ghét bỏ uế vật say rượu phun ra.
Rèm xe vải bông rũ xuống che khuất ánh mắt của tất cả mọi người. Chiếc xe lập tức chuyển động, lặng lẽ ổn định rời khỏi cổng Tây Ninh Hầu phủ rất nhanh.
Cơ Hoài Tố nhìn chằm chằm xe ngựa đi xa, lòng đố kị gần như khiến gã mất hết lý trí.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...