Chiến Lật Cao Không Dịch


Editor: Kingofbattle
Bên trong bảo rương chỉ có một tờ giấy.
"Đúng là không còn gì nữa."
Lý Đằng mắng một tiếng, vội vàng ấn mở ứng dụng dịch chuyển, dịch chuyển cả người trở về căn nhà chính.
Thế giới trong kịch bản càng ngày càng rung lắc kịch liệt, vách tường phát ra tiếng nổ kinh khủng, xuất hiện từng vết nứt dài.
Lý Đằng vội vàng chạy tới vách tường, nhấn vào hai chữ "vượt ngục".
Sau đó xuất hiện hai lựa chọn "có" hoặc "không".
Quay đầu nhìn lướt qua thế giới này, thần trí Lý Đằng có chút hoảng hốt.
......
Không biết đã qua bao lâu, Lý Đằng ngồi thẳng dậy từ trong khoang truyền tống.
Một gã nhân viên công tác đi tới, đỡ hắn bước ra khỏi khoang.
Mấy khoang truyền tống khác đều bật nắp, bên trong không có vật gì.
"Bọn hắn đâu?" Lý Đằng hỏi nhân viên công tác một tiếng.
"Đang ở phòng nghỉ ngơi chờ anh, sau khi ra ngoài quẹo phải, nằm ở ở cửa khoang thứ hai.


" Nhân viên công tác nhắc nhở Lý Đằng.
"Tốt, cám ơn." Lý Đằng cảm ơn nhân viên công tác, quay người bước tới phòng nghỉ.
Không biết có phải nguyên nhân do mới thoát khỏi thế giới ảo hay không, Lý Đằng cảm giác bản thân có chút suy yếu và khó chịu.
Sau khi rời khỏi khoang bong bóng thời gian 206, Lý Đằng quẹo phải, cửa khoang thứ hai mở ra, quả nhiên 7 diễn viên khác cùng Lưu Thích Nguyên đều ở bên trong, đang vây quanh một cái bàn trà trò chuyện sôi nổi.
Ngay khi Lý Đằng bước vào khoang nghỉ ngơi, tất cả mọi người đều dừng nói chuyện.
Kế tiếp, cả đám đều dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn hắn.
"Ông cụ này, cụ tìm ai?" Cao Phi ngồi ở gần cửa khoang nhất, nên hỏi Lý Đằng một tiếng.
"Cụ?" Lý Đằng ngây người, hắn vô thức sờ mặt, còn có râu tóc.
"Ông cụ này có chút quen mặt...! " Elsa đang cắn hạt dưa cũng mở miệng.
Liễu Nhân cũng nhìn về phía Lý Đằng, sắc mặt có chút ngốc trệ.
"Hắn là Lý Đằng." Đạo diễn Lưu Thích Nguyên lên tiếng.
"Không thể nào?" Sắc mặt tất cả mọi người đều khiếp sợ.
"Là tôi, cũng không nhận ra?" Lý Đằng cười cười.
"Cậu ấy tiêu hao quá nhiều thời gian trong kịch bản, bản sao của tôi trong kịch bản cũng liên tục khuyên cậu ta, thoạt nhìn cậu ta không phải loại người dễ bảo, một mực ở bên trong không chịu đi ra, dựa vào dữ liệu kịch bản, cậu ấy ngây người trong đó tới tận 53 năm, điều này cũng chứng tỏ, hiện tại cậu ấy đã 78 tuổi." Lưu Thích Nguyên giải thích với mọi người.
"Không phải trong kịch bản là giả sao? Không phải chúng tôi ngủ trong khoang giả lập sao? Làm sao có thể già được?" Cao Phi vội vàng hỏi đạo diễn.
"Đây không phải là khoang giả lập, mà là khoang truyền tống, bản thể các người tiến vào thế giới kịch bản, cơ thể của các người cũng trải qua thời gian giống như thế giới thực, hô hấp cùng tim đập như nhau, đương nhiên cơ thể cũng lão hoá như bình thường, cậu ấy ngây người hơn 50 năm trong kịch bản, đương nhiên sẽ phải già như vậy." Lưu Thích Nguyên tiếp tục giải thích.
"Là thật sao?" Liễu Nhân dựa theo thần thái của Lý Đằng, đã sớm nhận ra Lý Đằng.

Nhìn thấy hắn đột nhiên trở nên già như vậy, nàng nhịn không được mà chảy nước mắt.
"Khóc cái gì? Anh ở trong đó sống rất tốt, có ăn có uống, mỗi ngày đều có thể chơi game, còn hạnh phúc hơn nhiều sống trên đỉnh chóp đá.

" Lý Đằng an ủi Liễu Nhân, trên mặt lộ vẻ không thèm để ý.
Sau khi ở được một tháng, kỳ thật hắn cũng đã có ý định này.
Ở đây được ăn được uống? Tại sao phải trở về đỉnh chóp đá chịu tội?
Khi tóc và râu của hắn bạc màu, hắn cũng từng tự hỏi, sau khi rời khỏi thế giới kịch bản này, cũng sẽ bị lão hoá như thế.
Cảm nhận được tuổi thọ của mình trôi qua, hắn không hề hối hận trước lựa chọn của mình.
Bất kể cuộc sống thế nào, cũng là nhân sinh.
Được làm chuyện mình thích, hơn nữa trong thời gian dài, chính là một loại hạnh phúc.

Chỉ là không có thời gian trở thành ảnh đế, cũng cũng hết cách thực hiện hứa hẹn với Diêu Tuyết.
Đương nhiên, Diêu Tuyết cũng không thể thực hiện hứa hẹn với hắn.
Có đúng là nàng từng có hứa hẹn với hắn không?
Lý Đằng đã già, nhớ không rõ, hắn nhớ dường như là có.
Vậy khẳng định là có.
"Tôi vừa mới thu được một tin tức, bởi vì cậu ta ở lỳ trong kịch bản không chịu ra, khiến cho kịch bản tiêu hao số lượng tài nguyên khổng lồ, rất nhiều thiết bị vận hành bị hư hỏng, cũng bởi vậy mà kịch bản bị thành phố điện ảnh báo lỗi, về sau tôi cũng không thể sử dụng kịch bản này quay phim, hơn nữa thành phố điện ảnh còn gửi công văn đi cấm các đạo diễn khác quay phim kịch bản cùng loại.

Cảnh quay của các người không thể xuất bản!" Lưu Thích Nguyên nhìn thấy tin tức trong đồng hồ, vô cùng đau đớn nói.
"Hắn ta gây tổn thất lớn cho thành phố điện ảnh, còn có đạo diễn ngài?" Hoàng Tấn vội vàng châm ngòi.
"Cái này không trách cậu ấy, vấn đề là do tôi thiết kế.

" Lưu Thích Nguyên lắc đầu nói.
Trước kia phàm là diễn viên tiến vào cái kịch bản này, sau khi rời bỏ đoàn phim, đều là âm thầm mắng hắn biến thái, cũng nhắc nhở diễn viên khác ngàn vạn chớ vào đoàn phim của hắn.
Bởi thế mà cái tên "biến thái" của Lưu Thích Nguyên lan truyền rất xa.
Nhưng mà giờ tốt rồi, gặp được diễn viên còn biến thái hơn hắn gấp bội, trực tiếp phá huỷ kịch bản.
Còn liên lụy cấm tất cả kịch bản cùng loại!
"Có người thực biết chơi, ha ha, chơi cho mình tóc bạc trắng, chuyện này đúng là thú vị." Hoàng Tấn nhìn mà cảm thấy hả hê.
Ở bên trong kịch bản, nhìn thấy một mình Lý Đằng giết vào hang ổ quái bạch tuột, uy phong lẫm liệt, còn tưởng rằng từ nay về sau Lý Đằng sẽ trở thành siêu cấp cao thủ, đại sát tứ phương!
Kết quả biến thành một lão già khú đế sắp xuống lỗ.
Rốt cuộc cũng hết cách lừa người khác?

"Đạo diễn, không có cách nào giúp cậu ấy phục hồi sao?" Cao Phi hỏi Lưu Thích Nguyên.
"Đúng vậy! Cậu ta ưu tú như vậy, cứ để già như vậy, đúng là đáng tiếc.

" Elsa cũng phụ họa vài câu.
"Đạo diễn giúp anh ấy một chút, van xin ngài." Liễu Nhân cũng mở miệng.
"Tôi cảm thấy cứ để hắn như vậy là tốt nhất...! Về sau có thể đóng vai ông già các loại, giúp hắn tích chút âm đức, miễn cho mấy ngày nữa chết xuống địa ngục, thật tốt...! " Hoàng Tấn tiếp tục đả kích.
"Cậu mới là người cần tích chút âm đức!" Elsa mắng Hoàng Tấn.
"Biến về trẻ lại, cũng không phải là không thể, chính là trả giá rất lớn, phải xem cậu ta có chịu hay không thôi." Đạo diễn Lưu Thích Nguyên do dự một chút bèn nói ra.
"Trả giá thế nào? " Liễu Nhân vội vàng lại hỏi Lưu Thích Nguyên.
"Trước tiên chúng ta trở về quán cafe, tổng kết diễn xuất lần này, xử lý xong mọi chuyện, tôi sẽ trao đổi với cậu ta." Lưu Thích Nguyên đứng dậy liếc nhìn Lý Đằng.
Mọi người không nói gì nữa, đứng dậy đi cùng Lưu Thích Nguyên, rời khỏi khoang nghỉ ngơi.
Tựa hồ Lý Đằng di chuyển không tiện, bước đi không quá lưu loát, Liễu Nhân vội vàng tới đỡ hắn.
Nhìn thấy Lý Đằng tóc trắng ở khoảng cách gần, gương mặt đầy nếp nhăn, còn có nụ cười quen thuộc kia, Liễu Nhân nhịn không được chảy nước mắt.
(dịch giả: thanh niên chơi game bạc cả đầu, không biết nên khóc hay nên cười)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui