Editor: Kingofbattle.
"Đúng vậy, Trung Quốc còn có một câu ngạn ngữ, đó là người tốt thì không sống lâu, tai họa thì lưu ngàn năm." Lý Đằng ngoảnh đầu trừng mắt nhìn Quách Chí Bằng.
Gặp chuyện như vậy, Lý Đằng chỉ có thể tự nhận không may.
Lúc này mà cầu xin tha thứ hay gì đó, chỉ có thể tăng thêm cảm giác nhục nhã, không có khả năng thay đổi kết quả.
Cho nên, cho dù chết, cũng phải chết có thể diện một tí, trên phương diện khí thế không thể thua đối phương.
"Ha ha ha ha ha......Ha ha ha ha ha......Quả nhiên, tiểu tử ngươi trước sau như một, chịu nhiều thiệt thòi như vậy, thế mà còn chưa tỉnh ngộ." Quách Chí Bằng phá lên cười.
Lý Đằng ngoảnh đầu sang một bên.
Cao Phi liếc nhìn Lý Đằng cùng Quách Chí Bằng, nghe hai người trò chuyện, hắn đã đoán được hai người này biết nhau, hơn nữa quan hệ lúc trước có chút tế nhị.
"Chuyện lúc trước, mày không định nói ra vài lời ư? Nghiêm túc nói ra vài câu? Tao là người rất niệm tình cũ, nếu mày có thể nói ra vài lời khiến tao vui vẻ mà nói, không chừng tao có thể đổi ý đó?" Quách Chí Bằng tiếp tục đùa giỡn Lý Đằng, ở trong mắt hắn, mèo bắt được chuột, đương nhiên phải đùa bỡn con mồi một lúc mới định cắn chết.
"Trước khi bắt đầu diễn xuất, tôi có thể giết chết hắn trước hay không?" Lý Đằng không có phản ứng Quách Chí Bằng, mà là bước tới gần Cao Phi, nói nhỏ vào tai Cao Phi vài câu.
"Nghĩ cũng đừng nghĩ, đánh vài đấm hả giận thì có thể, một khi gây ra sát thương thực chất cho diễn viên khác, sẽ bị khấu trừ rất nhiều điểm tích lũy.
Hơn nữa cho dù cậu có đánh chết hắn, thành phố điện ảnh cũng có thể cứu hắn sống lại, đây là chuyện vô ích, tốt nhất là đừng làm." Cao Phi nhỏ giọng nhắc nhở Lý Đằng.
"Được rồi.
" Tựa hồ Lý Đằng cam chịu số phận, hắn đứng dậy cầm tách cà phê đến bên máy pha chế, tiếp tục rót cà phê, sau đó cầm về thêm một tách cà phê rỗng.
Vừa trở lại cạnh bàn, Lý Đằng lại ngồi xuống ghế, dùng tay nâng tách cà phê lên, sau đó đổ thành một đường chảy vào tách cà phê rỗng, sau đó lại cầm tách vừa rót đầy làm lại động tác vừa rồi.
Rất nhanh một ly cà phê đã bị nguội lạnh, sau khi Lý Đằng uống hết, lại đứng dậy rót cà phê.
"Lão tử nói chuyện với mày, mày cũng chỉ biết giày vò tách cà phê, mày chỉ có chút tiền đồ thế này sao?" Quách Chí Bằng rất là khó chịu đối với hành vi lơ đãng của Lý Đằng.
Hắn cho rằng sau khi Lý Đằng rót cà phê sẽ nói ra cái gì, không nghĩ tới Lý Đằng chỉ lo uống cà phê, ngay cả rắm cũng không đánh một cái.
"Mùi vị cà phê không tệ..., hơn nữa đủ mạnh, mình càng uống càng hưng phấn." Lý Đằng không thèm ngó Quách Chí Bằng, tiếp tục nói chuyện cùng Cao Phi.
"Vậy thì uống nhiều một chút." Cao Phi nhìn ra hơn nửa là Quách Chí Bằng đã nổi sát tâm đối với Lý Đằng, lúc này cũng không biết làm gì để an ủi Lý Đằng.
"Mẹ kiếp mày! Đúng là hết thuốc chữa! " Quách Chí Bằng thấy Lý Đằng dầu muối không ăn, thậm chí còn mặc kệ hắn, không khỏi thẹn quá hoá giận.
"Hắn mắng cậu kìa." Cao Phi nhắc nhở Lý Đằng.
"Trên đường nhìn thấy một con chó, nó không ngừng sủa anh, chẳng lẽ anh lại muốn cắn nó?" Lý Đằng không để ý lắm, tiếp tục uống cà phê.
"Rất gan lỳ!" Quách Chí Bằng thấy thái độ cứng rắn của Lý Đằng, chính là không chịu cầu xin tha thứ, không gì khác hơn đành phải buông bỏ.
"Đến bà rồi, cho tôi một lý do không chọn bà." Quách Chí Bằng có chút mất kiên nhẫn mà chuyển hướng về phía bà lão kế bên Lý Đằng, rất hiển nhiên, biểu hiện vừa rồi của Lý Đằng đã khiến hắn mất tâm tình trêu đùa.
"Trong nhà của tôi có một cháu trai bị teo não, con của tôi bị mắc bệnh ung thư, tôi còn phải trở về chăm sóc bọn họ, bằng không thì......" bà lão cẩn thận mở miệng nói.
"Được rồi được rồi! Lão tử không muốn nghe các người mở đại hội than khổ!" Quách Chí Bằng không kiên nhẫn mà cắt lời bà lão, sau đó nhìn về phía người cuối cùng, một thiếu nữ mười mấy tuổi.
"Tôi sao......từ nhỏ tôi đã rất tài năng, rất nhiều họ hàng trong gia đình nói tôi không làm diễn viên thật đáng tiếc.
Không nghĩ tới lại dùng cách này thực hiện nguyện vọng.
Ha ha, tôi rất vui vẻ khi xuất hiện ở đây, tất nhiên là tôi không muốn trở thành tượng sáp, như vậy, tôi sẽ không có cơ hội thể hiện tài năng rồi." Thiếu nữ đã mở miệng.
"Cô bé cũng có tài năng sao...? " Rốt cục Quách Chí Bằng đã gợi lên một chút hứng thú.
"Ca hát..., khiêu vũ..., mọi thứ đều được, tôi đã tham gia thi đấu trên mạng, còn nhận được nhiều giải thưởng." Thiếu nữ trả lời Quách Chí Bằng.
"Ngươi nếu như cô bé biễu diễn cho chúng ta một đoạn múa thoát y mà nói, có lẽ tôi sẽ cân nhắc bỏ qua cho cô." Quách Chí Bằng cười híp mắt nói với thiếu nữ.
"Trên người con gái có gì tốt để xem? Đàn ông nhàm chán!" Thiếu nữ trừng mắt xem thường Quách Chí Bằng.
"Đây là cô bé chưa hiểu, khà khà, nghe tôi chậm rãi nói cho cô biết......"
"Được rồi! Đã đến giờ, bắt đầu! " Cô gái kính râm đứng dậy, sắc mặt có chút mất kiên nhẫn mà ngắt lời Quách Chí Bằng.
Tai nghe bluetooth của mọi người cũng truyền đến tiếng nhắc nhở, mười phút trao đổi đã xong, cảnh quay tai nạn giao thông của《 Cuồng Phong Tuyệt Lộ》chính thức bắt đầu!
Sáu người đóng vai quần chúng không có lời thoại, nhắc nhở trong tai nghe cũng rất đơn giản, thông báo cho bọn họ lúc thông băng qua đường, không thể chạy đi, cũng không thể đi lúc nhanh lúc chậm, chỉ có thể đi bộ theo tốc độ người bình thường qua đường.
Trình tự người băng qua đường sẽ do đạo diễn quyết định, mà xe thể thao chạy tốc độ 100km/h tông trúng ai, người nào sớm được nhận cơm hộp trở thành tượng sáp, thì phải xem tâm tình Quách Chí Bằng.
Thân là vai chính cảnh quay này, hắn cầm tay lái, cho nên hắn có quyền lực này.
Trước khi Quách Chí Bằng rời đi, lại quét mắt nhìn mọi người một lần.
Vài người đều cố gắng tránh đi ánh mắt của Quách Chí Bằng, lo lắng mình bị hắn chọn trúng, trở thành nhân vật xui xẻo cầm cơm hợp ra về sớm.
Lý Đằng cũng tránh ánh mắt Quách Chí Bằng, hắn biết rõ kiếp nạn hôm nay khó thoát.
Tuy rằng hắn không muốn biến thành tượng sáp, không muốn chết lãng xẹt như vậy, nhưng trong lòng hắn rất rõ ràng, đối với loại người lòng dạ rắn rết như Quách Chí Bằng, nói cái gì cũng vô dụng.
Hết thảy, chỉ có thể dựa vào chính mình.
Quách Chí Bằng hung hăng trừng mắt nhìn Lý Đằng, lúc này mới đeo kính râm vào rời đi cùng cô gái kính râm.
"Hắn và cậu có thù sao?" Cô gái tri thức chờ mong mà nhìn về phía Lý Đằng.
Nếu như Quách Chí Bằng có thù với Lý Đằng, lựa chọn đụng Lý Đằng, thì những người khác sẽ an toàn.
"Ha ha ha ha......" Lý Đằng mở miệng cười vài tiếng, tiếp tục uống cà phê.
"Cô muốn tin tưởng lời bọn họ nói là thật thì quá sai lầm, nơi này là trường quay, mỗi người đều là diễn viên, làm sao cô biết vừa rồi không phải là bọn họ diễn kịch? Nói không chừng quan hệ giữa bọn họ rất thân thiết thì sao? Cô cho rằng bản thân được an toàn, chờ tới khi xe hơi lao tới, cô mới biết được mình đã sai." Bà lão nói vài câu với cô gái tri thức.
Lý Đằng có chút kinh ngạc mà liếc nhìn bà lão......Vừa rồi giả bộ già yếu không chịu nổi, không nghĩ tới là một người từng trải...! Nghĩ cũng quá nhiều.
"Hơn nữa kịch bản yêu cầu chỉ đâm chết một người, cũng có khả năng đâm chết một đống người.
Nếu đạo diễn bố trí hai người bọn họ diễn mà nói, cô suy nghĩ một chút......" Bà lão lại bổ sung vài câu.
Cô gái tri thức vừa nghe bà lão nói vậy, sắc mặt vừa mới giãn ra liền u ám như đưa đám.
Lý Đằng vẫn rất bình tĩnh, tiếp tục uống cà phê.
"Đừng uống, ngươi uống một bụng cà phê, khiến bản thân no căng như trái bóng, đến lúc bị xe đụng trúng, một bụng cà phê đều phun ra, tình cảnh kia......chậc chậc chậc......" Thanh niên bốn mắt rất bất mãn đối với việc Lý Đằng cứ uống cà phê.
"Cậu đúng là lắm mồm!" Cao Phi thay Lý Đằng quát gã đeo kính.
Cao Phi vừa dứt lời, tất cả mọi người đột nhiên tái mặt, ngừng nói chuyện, trong nháy mắt tình cảnh chợt yên ắng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...