Editor: Kingofbattle.
"Tình yêu là thấp hèn như vậy sao? Không cho sờ sẽ không yêu?" Diêu Tuyết cảm thấy suy sụp trước lý do của Lý Đằng.
"Theo như suy luận của cô, không cho sờ, chứng tỏ gen không đồng ý giao dịch, cho nên sẽ không có tình yêu." Lý Đằng hót như khướu.
"Được rồi, dường như tôi cũng không cho anh sờ?" Diêu Tuyết rút tay khỏi người Lý Đằng.
"Nhưng mà cô cho tôi ôm....!" Lý Đằng ôm Diêu Tuyết chặt thêm.
"Tôi cũng không có cho anh ôm?" Diêu Tuyết không biết nói cái gì cho phải.
"Thế nhưng mà, cô cũng không có từ chối." Lý Đằng tiếp tục hót như khướu.
"Anh chính là tên vô lại." Diêu Tuyết nhìn thấu Lý Đằng.
"Đây thực sự không phải lỗi của tôi, tôi rất trong sáng hiền lành, hiện tại kẻ thao túng cỗ thân thể này, không phải bản thân tôi, mà là gen của tôi." Lý Đằng tỏ vẻ rất ủy khuất.
"Tôi cho anh biết những cái...lý luận kia, cũng không phải là để anh dùng nó để lấp liếm." Diêu Tuyết thật sự muốn suy sụp.
"Nhưng thực tế tôi phát hiện những lý luận này rất đúng khoa học...! Tôi thật sự bị gen trong cơ thể chi phối, đã thành nô lệ của nó, cũng không khống chế được hành vi của bản thân, tôi khổ quá mà." Lý Đằng càng ôm Diêu Tuyết chặt hơn.
"Chiếm tiện nghi của phụ nữ mà còn ăn nói hùng hồn như vậy…Phục anh rồi.
" Diêu Tuyết vỗ vỗ trán.
Cũng may Lý Đằng không có làm quá, hơn nữa, thời tiết đúng là rất lạnh, bị Lý Đằng ôm một hồi, Diêu Tuyết cảm giác dễ chịu hơn, cũng không ép hắn buông ra nữa, gen trong cơ thể hai người bị rét lạnh, tạm thời đã đạt thành hiệp nghị ôm nhau sưởi ấm.
"Rất dễ chịu, quả thực giống như đang nằm mơ.
" Lý Đằng lộ vẻ mặt hạnh phúc.
Có thể ôm ấp người đẹp, lúc hắn ở trên đỉnh chóp đá, có nghĩ cũng không dám nghĩ.
"Làm mộng xuân? " Diêu Tuyết tỏ vẻ xem thường, nghĩ nghĩ vẫn cảm thấy không ổn, quyết định đẩy Lý Đằng ra.
"Ỷ nguy đình.
Hận như phương thảo,
Thê thê sản tẫn hoàn sinh.
Niệm liễu ngoại thanh thông biệt hậu,
Thủy biên hồng mệ phân thì,
Sảng nhiên ám kinh.
Vô đoan thiên dữ phinh đình.
Dạ nguyệt nhất liêm u mộng,
Xuân phong thập lý nhu tình......" Lý Đằng thản nhiên ngâm thơ.
"Chẩm nại hướng,
Hoan ngu tiệm tùy lưu thủy,
Tố huyền thanh đoạn, thúy tiêu hương giảm,
Na kham phiến phiến phi hoa lộng vãn,
Mông mông tàn vũ lung tình.
Chính tiêu ngưng.
Hoàng ly hựu đề sổ thanh." Diêu Tuyết không tự giác ngâm luôn đoạn sau, sau khi đắm chìm ly biệt đau khổ trong ý cảnh, ngược lại đã quên đẩy Lý Đằng ra.
......
Sắc trời nhá nhem tối, hơn nữa, càng ngày càng lạnh.
Cho dù Diêu Tuyết núp trong ngực Lý Đằng, vẫn bị lạnh đến phát run.
"Rất có thể tuyết sẽ rơi vào tối nay, nhiệt độ giảm xuống âm hơn mười độ, chúng ta phải chuẩn bị trước." Lý Đằng thả lỏng Diêu Tuyết ra, lấy bộ quần áo lông tránh mưa tới kiểm tra, kết quả lại có phát hiện mới.
"Chất liệu bộ y phục này có thể co dãn, tôi cảm thấy chúng ta có thể mặc chung." Lý Đằng dùng sức kéo cái quần.
Nói là lông, nhưng vì tránh cho người mua tận dụng chứa nước, lớp bên trong cũng không phải là lông, mà là chất liệu đặc thù nào đó, hơn nữa bị chia thành các khối, sau khi kéo ra sẽ co giãn nhất định, Lý Đằng thử một hồi, hai chân hắn nhét vào một ống quần cũng chẳng có vấn đề gì, chỉ hơi chặt một chút mà thôi.
"Mặc chung như thế nào?" Diêu Tuyết có cảm giác Lý Đằng không có ý tốt.
"Tôi mặc trước, sau đó cô lại lòn chân vào đây, lại đưa tay vào trong này, chỉ cần có thể kéo khoá lên là tốt đẹp." Lý Đằng làm ra động tác cho Diêu Tuyết học theo.
"Đúng không? Sau đó anh muốn làm gì, tôi cũng không có cách phản kháng." Diêu Tuyết ra sức lắc đầu.
Nàng có chút nghi ngờ, dường như Lý Đằng chưa từng thổ lộ với nàng cái gì? Tại sao hiện tại hắn có thể vừa kéo vừa ôm ? Trong này có gì đó sai sai?
Chẳng lẽ là do lý luận của nàng gây hoạ?
"Tại sao cô lại nghĩ tôi thành ra như vậy? Tôi là hạng người gì chứ? Được rồi, cô đã nghi vậy, vẫn là để cô mặc vào, chút lạnh này, tôi còn có thể chịu đựng được." Lý Đằng lấy quần áo mặc cho Diêu Tuyết.
"Buổi tối có thật là sẽ giảm xuống âm 10 độ không? " Diêu Tuyết nghe Lý Đằng nói như vậy, lại có chút không đành lòng.
"Tại sao tôi nói cái gì cô cũng không tin." Lý Đằng có chút đau lòng.
"Thử xem, xem bộ đồ này có thể mặc cho hai người hay không." Diêu Tuyết chỉ có thể đồng ý, nàng không thể trơ mắt nhìn Lý Đằng bị đông cứng chết.
Sau khi Lý Đằng mặc vào tử tế, lại để cho Diêu Tuyết cởi giầy luồn vào ống quần còn lại.
Diêu Tuyết không muốn đối diện với hắn, vì vậy đưa lưng về phía Lý Đằng rồi thử luồn vào, không ngờ lại có thể chui vào.
Sau đó là hai cánh tay miễn cưỡng luồn vào tay áo.
Cuối cùng hai người cùng nhau kéo khoá lại, Diêu Tuyết thấp hơn Lý Đằng khoảng 10cm, chỉ cần không kéo khoá hết cỡ thì nàng vẫn có thể vươn ra từ ngực Lý Đằng.
Thật đúng là có thể mặc vào!
Chính là buột quá chặt, trên cơ bản là không thể nhúc nhích.
Chỗ tốt duy nhất chính là......Không lạnh.
"Tôi muốn ngửa đầu lên, nhìn bầu trời.
" Diêu Tuyết nói với Lý Đằng.
"Được rồi." Lý Đằng dùng sức lăn một vòng, để cho Diêu Tuyết nằm trên cơ thể mình.
"Tấm thịt lót này rất dễ chịu!" Diêu Tuyết cười ha ha.
Lý Đằng bị đè tới mức khó thở.
Được rồi, xem như trong cái buồn có cái vui.
Ở trong đêm rét, có áo giữ ấm, còn có mỹ nữ nằm cạnh, đủ hạnh phúc, không thể cầu mong quá nhiều.
Diêu Tuyết phát hiện ra chỗ bất thường, bắt đầu phản đối Lý Đằng.
"Không phải tôi, là gen......" Lý Đằng giải thích.
"Anh đừng có lấp liếm!" Hiện tại Diêu Tuyết đã hối hận vì kể lý luận của mẹ nàng cho Lý Đằng, hắn làm sai mà cứ đổ lổi cho lý luận này...!
Trong đêm chưa có tuyết rơi, nhưng đúng là càng ngày càng lạnh.
Diêu Tuyết biết rõ đè khiến Lý Đằng khó chịu, nhìn một hồi lại để Lý Đằng lăn nghiêng qua.
Diêu Tuyết bắt đầu ngủ gà ngủ gật, mặc dù Lý Đằng còn chưa buồn ngủ, nhưng cũng không có quấy nhiễu nàng.
Một lát sau, Diêu Tuyết đã thiếp đi.
Lý Đằng cũng không dám cử động, không được bao lâu cũng nhắm mắt ngủ say.
......
Buổi sáng trời còn hơi lờ mờ, hai người đều bị một tràng âm thanh đánh thức.
"Nguy rồi! " Lý Đằng vừa mở mắt ra đã cảm thấy tình huống không đúng lắm.
"Làm sao vậy?" Diêu Tuyết có chút choáng váng.
"Là mưa đá!" Lý Đằng nhìn thấy những khối băng nhỏ rơi trên mặt đá.
"Mưa đá?" Diêu Tuyết cũng tỉnh táo lại.
Đúng vào lúc này, một cục mưa đá to bằng quả bóng bàn rơi trúng tay áo hai người, Diêu Tuyết cách một lớp quần áo nhưng vẫn bị nện cho đau nhứt, nàng không nhịn được mà kêu thảm một tiếng.
Lý Đằng vội vàng lật người lại, che trên lưng Diêu Tuyết.
Rất nhiều hạt mưa đá từ không trung nện xuống, phát ra tiếng vang lộp bộp rất lớn trên mặt thềm, còn có vài cục rơi trên lưng Lý Đằng, thậm chí trên đầu, phát tiếng thùng thùng nặng nề.
"Anh không sao chứ? " Diêu Tuyết nghe được tiếng mưa rơi mà tê dại cả da đầu.
Vừa rồi nện ở trên cánh tay nàng đã đau như vậy, hiện tại tất cả đều nện ở trên người Lý Đằng!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...