Editor: Kingofbattle.
"Là《 Vịnh Bạch Hải Đường》của Tào Công ?" Loại nữ văn thanh như đạo diễn làm sao lại không biết bài thơ này chứ?
"Không nhớ rõ xuất xứ, vừa rồi lúc nhìn thấy cô, đột nhiên nhớ tới, tôi cảm thấy dùng bài thơ này miêu tả cô dưới ánh trăng là quá thích hợp." Trên mặt Lý Đằng lộ vẻ nghiêm túc.
"Thơ đúng là hay, đáng tiếc hoàn cảnh không tốt, khiến cho người ta không có hứng làm thơ." Đạo diễn thở dài, nhưng dựa theo nét mặt của nàng, Lý Đằng dùng bài thơ này miêu tả nàng, nhất định là nàng rất cao hứng.
Cho dù phụ nữ biết rõ đàn ông cố tình vuốt mông ngựa, thậm chí là nói dóc, nhưng chỉ cần khen các nàng xinh đẹp các loại, dù thế nào đi nữa thì trong lòng cũng cảm thấy vui thích.
Huống chi, người đàn ông này khen nàng bằng cách ngâm thơ, dáng dấp lại đẹp trai.
"Hoàn cảnh hiện tại đúng là rất gian khổ." Lý Đằng cũng có chút tiếc nuối, loại hoàn cảnh này không chỉ khiến người ta mất hứng, cũng không thể nào khơi gợi hứng thú ở mặt kia.
Đổi lại hoàn cảnh khác, nếu như lúc này hắn và đạo diễn bị nhốt trong một căn phòng khách sạn ấm cúng.
Ngâm thêm vài câu thơ nữa mà nói, đoán chừng tiếp theo người đẹp sẽ phải đi tắm.
Sau đó là gen bắt đầu giao dịch, cân bằng chi phí.
Đáng tiếc...!
Tạo hóa trêu ngươi.
"Cô có muốn ngủ một lát hay không? Tôi sẽ nằm bên cạnh cô, giữ cho cô không bị té xuống." Đầu gen trong cơ thể Lý Đằng vẫn không chịu buông tha, muốn dùng các loại hoóc-môn thao túng hành vi cùng lời nói của Lý Đằng.
"Không được." Đạo diễn do dự một lát, vẫn là lắc đầu.
Dường như nàng cũng phát giác gen của Lý Đằng đang rục rịch.
"Phạt một người con gái yếu ớt tới chỗ này, thành phố điện ảnh đúng là quá tàn nhẫn!" Lý Đằng thấy kế không thành, chỉ biết thở dài.
"Không có gì, chỉ ở lại ba ngày, cũng làm quen một chút trạng thái cuộc sống của anh." Đạo diễn liếc nhìn Lý Đằng.
"Cô tên là gì? Ba ngày sau, chúng ta sẽ đường ai nấy đi, có thể rất khó gặp lại, những chuyện này cô không cần che giấu tôi làm gì.
Tôi cũng không có mục đích nào khác, chỉ muốn nhớ kỹ tên người con gái đối xử tốt với mình." Lý Đằng bày tỏ với đạo diễn.
"Diêu Tuyết.
" Lần này Đạo cũng không do dự, trực tiếp nói ra cho Lý Đằng.
Hiện tại nàng không đeo mặt nạ, so với đạo diễn nữ lúc trước thì giống như hai người khác biệt.
Nguyên nhân Có thể là gỡ xuống trói buộc của thành phố điện ảnh, biến trở về người bình thường.
Quy tắc thành phố điện ảnh cực kỳ hà khắc, gần như biến một con người thành cỗ máy.
Liền giống như những người vệ sĩ, bảo an, nhân viên công tác kia, đoán chừng bọn họ đã được huấn luyện quy tắc rất nghiêm ngặt , dù sao thì ở trong mắt Lý Đằng, bọn họ chẳng khác gì người máy.
Lúc trước đạo diễn ở trong mắt Lý Đằng cũng chẳng khác gì người máy, trong quá trình hắn tiếp xúc với nàng, mới chậm rãi cảm nhận được tính cách của nàng.
Bây giờ đang ở trên đỉnh chóp đá, cảm xúc của nàng được bộc lộ không ít, đã trông giống người hơn.
"Ừ, cái tên này rất hợp với con người của cô." Lý Đằng nhẹ gật đầu.
"Mỗi ngày anh đều ngủ trên này, thật sự sẽ không rơi xuống dưới? " Diêu Tuyết đánh bạo nhìn xuống chóp đá, vội vàng nhắm mắt lại, hiện tại nàng rất buồn ngủ, sắp không chịu nổi.
Không gian trên đỉnh chóp đá này quá nhỏ? Trở mình một cái cũng có thể lăn xuống...!
Người ngủ rồi, làm sao có thể không ngã?
Huống chi hiện tại trên đỉnh chóp đá có hai người.
"Nhiều lần suýt nữa là té xuống, cầm lấy thành giường mới có thể giữ mạng, đáng tiếc giường cũng đã mất, sau này không biết sẽ thế nào." Hiện tại quả thật Lý Đằng cũng có chút lo lắng, trước kia ít nhất có đầu giường và cuối giường chặn lại, hiện tại không còn gì nữa.
"Đúng là chẳng có gì bảo đảm an toàn!" Diêu Tuyết nhíu mày.
"Tôi đã báo danh tham gia biểu diễn thăng cấp, sau khi thăng cấp sẽ dễ dàng kiếm điểm tích luỹ hơn, cố gắng leo xuống khu vực an toàn của chóp đá, chờ khi nào có phòng nhỏ, có lẽ sẽ an toàn hơn rất nhiều.
" Bây giờ Lý Đằng cũng chỉ có thể tự an ủi mình như vậy.
"Cảnh ngộ của anh hiện tại, để cho tôi nhớ tới "bộ tộc hoành phiêu" khó khăn trong thế giới hiện thực, bọn họ đều là những thanh niên sống trong căn phòng nhỏ chưa tới hai mét vuông, mỗi lần diễn xuất chỉ có thể làm nền, đóng vai quần chúng, nhận lấy thù lao không đủ ăn cơm.
Một khi chọc giận đạo diễn hoặc là diễn xuất xảy ra vấn đề, liền xem như hết cứu.
Ngoại trừ tranh đấu với nhau, muốn bước thêm bước nữa thì phải có nhân cách cùng sức hút của bản thân." Diêu Tuyết đăm chiêu nói.
(chú thích: bộ tộc hoành phiêu, đây là từ ám chỉ những diễn viên quần chúng ở trung quốc, đặc biệt là ở phim trường Hoành Điếm ở tỉnh Triết Giang, hoành phiêu có nghĩa là trôi dạt, bởi vì cuộc sống của diễn viên cấp bậc này chẳng khác gì người vô gia cư đi lang thang)
"Chẳng lẽ công việc của cô trong thế giới hiện thực có liên quan tới nghề đạo diễn?" Lý Đằng nghe ra trong lời nói của nàng có ẩn ý.
"Cha tôi là một nhà đạo diễn, xem như là một nhà đạo diễn tương đối thành công." Diêu Tuyết nói thật cho Lý Đằng.
Lý Đằng bắt đầu suy nghĩ......Đạo diễn họ Diêu ở thế giới thật......Dường như......
"Không cần đoán, ông ấy không phải họ Diêu, anh đoán không ra đâu." Diêu Tuyết cười cười.
"Rốt cuộc cô cũng biết cười.
" Lý Đằng lại nhìn Diêu Tuyết.
Sống sót trên đỉnh chóp đá, có một người đẹp ở bên, cảm giác chính là khác biệt.
"Trước kia tôi từng cười trộm trong mặt nạ, anh nhìn không thấy được." Diêu Tuyết ngó qua Lý Đằng, lại không dám nhìn thẳng.
"Không phải cô nói, cha của cô bỏ đi từ rất sớm ư? Cô không ở gần ông ấy, ông ấy làm đạo diễn, làm sao cô biết cuộc sống của "hoành phiêu" là thế nào? Hẳn là công việc của cô có liên quan tới nghề đạo diễn?" Lý Đằng lại kéo chủ đề về, hắn rất muốn biết rõ rốt cuộc là tiêu chuẩn lựa chọn đạo diễn của thành phố điện ảnh là cái gì.
"Mặc dù ông ấy rất vô tình, vứt bỏ phản bội mẹ con chúng tôi, mặc dù tôi rất hận ông ấy, nhưng mà, tôi cũng nhớ ông ấy.
Tôi biết rõ ông ấy sẽ thường xuyên xuất hiện ở đâu, cho nên tôi cũng làm việc ở mảng này......" Diêu Tuyết lại bị xúc động, trong mắt ứa lệ.
"Tôi tin tưởng không có người cha nào sẽ đi vứt bỏ con gái của mình, đặc biệt là một người cha từng yêu thương con gái, tôi nghĩ......nhất định là ông ấy có nỗi khổ tâm." Lý Đằng an ủi Diêu Tuyết.
"Bình thường anh ở trên này, hay làm những gì?" Diêu Tuyết dời chủ đề.
"Ngoại trừ những chuyện ngoài ý muốn ra, chính là ngủ, hôn mê, ngủ, hôn mê......" Lý Đằng trả lời Diêu tuyết.
"Hôn mê?"
"Ừ, tôi bị nắng gắt chiếu cho mất nước, bị bão tuyết đông cứng, cũng không biết rốt cuộc là ngủ hay hôn mê.
"
"Cái kia......" Diêu Tuyết vốn muốn nói cái gì, nghĩ kỹ lại, không biết nên nói cái gì cho phải.
Một người ở trên chóp đá này, không có cái gì, ngoại trừ ngủ chính là hôn mê, đúng là quá đáng thương.
"Có cô ở đây thật tốt, sẽ không cảm thấy buồn chán." Lý Đằng mỉm cười nhìn Diêu tuyết.
"Hy vọng anh có thể mau chóng kiếm đủ điểm tích lũy, giảm bớt độ cao chóp đá, bằng không thì......Điều kiện ở đây quá gian khổ." Hiện tại Diêu Tuyết càng cảm thấy Lý Đằng là một người đàn ông có tâm trí kiên định, hắn trải qua biết bao gian khổ trên này, thật đúng là không phải người nào cũng có thể chịu được được.
"Tôi sẽ cố gắng." Lý Đằng nhẹ gật đầu.
"Tôi buồn ngủ rồi." Diêu tuyết che miệng ngáp mấy cái, lúc này nàng đã hết chịu nổi.
"Vậy thì ngủ đi, tôi sẽ lấy cánh tay cho cô gối đầu.
" Lý Đằng nằm xuống đưa tay ra.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...