Editor: Kingofbattle.
"Không thể nào? Gần như vậy, chẳng phải chóp đá này sẽ trở thành cột thu lôi? Trực tiếp bổ thẳng lên trên này?" Đạo diễn không tin lời của Lý Đằng.
Sấm sét to như thùng nước? Ngay bên cạnh chóp đá?
"Tạm thời còn chưa bổ trúng chóp đá, không biết là nguyên do gì, dù sao tôi vẫn còn sống." Lý Đằng cười cười.
Đạo diễn nghe Lý Đằng nói vậy thì càng không tin, dựa theo nguyên lý khoa học mà nói, nếu như sấm sét mà to như lời Lý Đằng nói, đánh xuống gần đỉnh chóp đá với tần suất dày đặc, khắp nơi đều có, không thể nào không đánh trúng chóp đá.
Cái gì mà máy bay dân dụng đụng phải, cái gì mà trực thăng chiến đấu bắn loạn xạ, còn có sấm sét to như thùng nước......
Hắn chỉ đang cố ý hù dọa nàng mà thôi.
Còn có vừa khéo cặp chân của tiếp viên hàng không rơi trên giường của hắn, câu chuyện này đúng là có chút tởm lợm?
Thật coi nàng là trẻ lên ba...?
"Nhưng mà muốn đi vệ sinh thì phải làm sao?" Hiện tại đạo diễn gặp một vấn đề rất thực tế.
"Ngồi ở sát mép, xả xuống dưới là được rồi." Lý Đằng chỉ chỉ sát rìa chóp đá.
"Ngồi ở đấy? Đúng là đáng sợ?" Đạo diễn vừa ngó xuống liền cảm thấy trời đất quay cuồng.
"Từ từ sẽ quen dần, đừng có nghĩ đến phía dưới cao bao nhiêu, cứ coi như mình đang ở mặt đất, phía trước là một cái hố, thì sẽ không có gì." Lý Đằng giải thích cho đạo diễn.
"Không thể nào quen được." Đạo diễn dùng sức lắc đầu.
"Tôi làm trước cho cô xem.
" Lý Đằng cũng nhịn rất lâu rồi, nếu như không phải đạo diễn ở chỗ này, hắn đã sớm cởi sạch quần lót như thường ngày, cũng sẽ không kiêng dè.
"Không cần." Đạo diễn vội vàng quay đầu đi.
Lý Đằng liếc nhìn nàng, quan sát hướng gió một lúc, sau đó bước tới gần mép đá.
Đột nhiên một cơn gió lạ từ phía dưới thổi lên, Lý Đằng không kịp chuẩn bị, vội vàng nghiêng người một cái đồng thời ngửa mặt ra sau để tránh bị thổi trúng.
Bọt nước bị cơn gió kia thổi lướt qua mặt sàn đá, đạo diễn đang nghiêng người qua một bên đột nhiên cảm giác sau ót hơi mát, nàng vô thức nhìn thoáng qua phía bên này, vừa khéo nhìn thấy Lý Đằng......
"Cậu......" Đạo diễn giận dữ nói.
"Là gió, không phải tôi.
" Lý Đằng vội vàng thu hồi công cụ gây án rồi giải thích với đạo diễn.
"Làm sao mà đái thành dạng này? " Đạo diễn có bệnh thích sạch sẽ chỉ chỉ lỗ tai của mình, may mắn là nàng đeo mặt nạ, bằng không thì vừa rồi đừng nói cái lỗ tai, nói không chừng sẽ dính đầy cả mặt
"Không có việc gì, gió sẽ thổi khô mau lắm, lúc thời tiết gió lớn, tôi thường xuyên làm ướt mặt của mình." Lý Đằng đi tới, dùng tay áo lau giúp đạo diễn.
"Được rồi! Đừng lau!" Đạo diễn tức mà không có chỗ xả, vốn chỉ rơi trúng một ít, cái này vừa lau, chẳng phải là khắp nơi đều dính ?
"Điều kiện trên đây rất gian khổ, cô xem tôi này, tôi cũng hết cách tiếp đãi cô, chuyện này đành phải nhờ đạo diễn thông cảm." Lý Đằng áy náy nói với đạo diễn.
"Đừng nói nữa." Đạo diễn cảm giác được trên này xuất hiện gió lạ, đã biết không phải là Lý Đằng cố tình.
Lý Đằng ngồi xuống, hai người lại rơi vào im lặng xấu hổ.
"Đàn ông các anh còn có thể đứng lên giải quyết, phụ nữ chúng tôi phải làm sao bây giờ? " Một lát sau, đạo diễn lại mở miệng, rất hiển nhiên là nàng rất khó nhịn.
"Có thể dùng hai tay giữ một đầu chân giường, sau đó nhích mông ra sát mép đá, cố giữ cơ thể lại là được rồi.
Phụ nữ còn tốt chán so với đàn ông, ít nhất sẽ không bị gió lạ thổi ngược lên mặt mình, nhiều lắm thổi trúng mông." Lý Đằng nghĩ một chút rồi nói cho đạo diễn ý của mình.
"Đây là liều mạng đi vệ sinh sao?" Đạo diễn quan sát chân giường bên cạnh, dùng sức lắc đầu, đánh chết nàng cũng không làm như vậy.
"Đừng sợ, cô cứ làm theo lời tôi nói, tôi sẽ giữ cơ thể cô không té, cô đừng có sợ gì hết." Lý Đằng an ủi đạo diễn.
"Không cần không cần! Tôi chỉ hỏi vu vơ mà thôi." Đạo diễn lại lắc đầu.
Thực làm như vậy, nhờ Lý Đằng giữ nàng để giải quyết, đừng nói là sợ hãi, còn có xấu hổ.
"Nếu mà không được, cô có thể trực tiếp ngồi xổm trên mặt đá, trực tiếp xả lũ, cùng lắm thì làm ướt một chỗ mà thôi, nói không chừng buổi tối sẽ có mưa tuyết, có thể cọ rửa sạch sẽ." Lý Đằng lại nảy ra chủ ý, hắn đoán được có lẽ cô nàng không nhịn nổi, cho nên mới liên tục hỏi vấn đề này.
"Thả ra?" Đạo diễn trợn trắng mắt, không có chức năng kia...!
"Ý của tôi là cố gắng dùng sức, bắn ra xa một ít, nếu như bắn không được, vậy trực tiếp xả trên mặt đá này cũng được." Lý Đằng cười cười.
"Buổi tối cũng phải ngủ đây ? Làm dơ nó thì còn nào ngủ thế nào?" Đối với người sạch sẽ như đạo diễn mà nói, loại chuyện này tuyệt đối khó mà chấp nhận.
"Điều kiện gian khổ, chỉ có thể chấp nhận, bị nhốt ở trên này, sống sót mới là mục tiêu chính, mặt mũi của hắn..., sạch sẽ gì đó...!Cũng không quan trọng.
Hoàn cảnh không thể nào thích ứng với con người, chỉ có người mới thích ứng hoàn cảnh mà thôi, thời kì đặc biệt, bởi vì sống sót, nhất định phải thay đổi bản thân." Lý Đằng ăn ngay nói thật với đạo diễn.
Trên đỉnh chóp đá, chẳng khác gì một nhà tù với điều kiện hà khắc.
Mà thật ra cũng không bằng nhà tù.
Đạo diễn thở dài, lúc trước nàng chỉ nghe nói điều kiện sống trên đỉnh chóp đá rất gian khổ, sau khi tự mình trải nghiệm thực tế, mới nhận ra còn khổ cực gấp mấy lần so với tưởng tượng của nàng.
Thực bội phục những vai quần chúng này làm sao mà có thể chịu đựng được.
Đối với chuyện Daisy nhảy xuống tự sát, nàng đã hiểu ra phần nào.
Đổi lại nàng sống ở trên đỉnh chóp đá này, chưa chắc là nàng có thể kiên trì lâu hơn Daisy.
Dù sao, xem như nàng gặp may, bỏ nàng lên trên chóp đá chỗ Lý Đằng, chí ít còn có người nói chuyện cùng nàng, giúp nàng bớt sợ hãi.
Hơn nữa tính cách Lý Đằng cũng rất tốt, cũng không vì nơi này ngoài tầm kiểm soát, mà làm chuyện xấu đối với nàng, cũng rất kiên nhẫn với nàng.
Sau một lát, đạo diễn ngó ngó đồng hồ trên tay, dùng tay bấm bấm.
"Vật này dùng để làm gì?" Lúc trước Lý Đằng vẫn muốn hỏi đạo diễn chuyện này.
Giải đặc biệt của diễn xuất thăng cấp chính là một cái đồng hồ có thể mang về đỉnh chóp đá, là đạo cụ quan trọng mà Lý Đằng muốn tranh đoạt, nếu biết trước chức năng của nó, hắn mới có thể quyết định lúc biểu diễn thăng cấp, sẽ cố gắng hết sức tranh làm người đứng đầu, hoặc là chọn cách an toàn để làm người đứng kế chót là được.
"Mỗi ngày có thể kêu gọi một lần cứu trợ đặc biệt, đây là phiên bản đặc biệt dành cho đạo diễn, không giống với diễn viên các anh." Lúc mấy diễn viên ở khâu hỏi đáp, đạo diễn vẫn luôn bên cạnh, nàng biết rõ tại sao Lý Đằng lại hỏi câu này.
"Cứu trợ đặc biệt? " Lý Đằng không rõ cho lắm.
"Nếu tôi bấm nút trên đồng hồ, sẽ có một chiếc máy bay cứu trợ tới đây, để cho tôi nán lại 10 phút đồng hồ, có thể ở trên đó có nhà vệ sinh, tắm rửa, đạt được chút ít đồ ăn cùng nước uống cùng với tiến hành trị liệu ngắn…vân vân.
" Đạo diễn lại nhìn đồng hồ, sau đó chỉ chỉ lên bầu trời.
"Có thể mang đồ ăn và nước uống xuống đây hay không?" Lý Đằng hỏi đạo diễn.
Không biết phiên bản đồng hồ của diễn viên có chức năng này hay không, có vẻ rất là bá đạo.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...