Editor: Kingofbattle.
"Xem ra suy đoán của mình không sai, lần này rốt cục vỗ mông ngựa đúng chỗ.
" Trong lòng Lý Đằng mừng thầm, vội vàng bước theo đạo diễn tiến vào trong phòng.
Đây là một căn phòng khách sạn loại cao cấp, bên ngoài là phòng tiếp khách, bên trong chính là phòng ngủ.
Sau khi đạo diễn vào cửa, cũng để cho hai gã vệ sĩ đi theo cùng, nàng thì ngồi xuống ghế salon, hai gã vệ sĩ một trái một phải đứng bên cạnh nàng.
Lý Đằng vừa bước vào, đạo diễn sai vệ sĩ lấy một cái ghế đặt đối diện bàn trà, ý bảo Lý Đằng ngồi xuống.
So với trong tưởng tượng không giống lắm! ! Hai gã vệ sĩ này không biến, cảm tình này cũng không thể phát triển.
Lý Đằng nhìn quanh bốn phía, cũng không có ngồi xuống, mà là đi đến bên cạnh bàn rót hai chén trà, đặt một ly cho đạo diễn, một ly cho mình, lúc này mới ngồi xuống.
"Nói đi, tìm tôi có chuyện gì.
" Giọng nói của đạo diễn vẫn rất lạnh lùng.
Hơn nữa, cũng không có cởi mặt nạ.
"Muốn nói về kịch bản diễn xuất lần này, tôi cảm thấy rất hứng thú đối với kịch bản《 Chiến Lang Tiềm Phục》.
" Lý Đằng cố ý dời chủ đề.
Từ lúc gặp thì hắn đã biết, vị này đạo diễn này dầu muối không ăn, rất khó để làm quen lôi kéo nàng.
Nhưng mà, thông minh như Lý Đằng vẫn tìm ra cách đột phá.
Đó chính là kịch bản của hai lần diễn xuất này.
Cái này gọi là《 Chiến Lang Tiềm Phục》.
Hai màn kịch bản của《 Chiến Lang Tiềm Phục》 không giống với mấy lần trước, hai kịch bản trước giống như loại kịch bản khuôn mẫu, là loại phổ thông lấy từ thành phố điện ảnh, chỉ cần điều chỉnh sơ qua là được, thậm chí trong kịch bản chẳng hề có tên nhân vật.
《 Chiến Lang Tiềm Phục》 thì khác, bên trong có người, có kịch bản, có bối cảnh câu chuyện, thậm chí cụ thể hoá từng nhân vật, ví dụ như Anna, nhà nàng là gia đình giàu có, sinh ra ở giai cấp tư sản, nhưng lại đã yêu một gã Đường Nạp gia đình nghèo túng.
Đường Nạp tài mạo song toàn, gần như tất cả phụ nữ đều yêu hắn, ngay cả đàn ông cũng ngưỡng mộ hắn.
Mặc dù chỉ có hai màn kịch bản ngắn ngủn, biên kịch muốn biểu đạt rất nhiều ý nghĩa, hơn nữa ở trong hai kịch bản này, trên cơ bản đều xào nấu tình tiết cực kỳ máu chó, vô số mâu thuẫn đều được suy diễn ra.
Lý Đằng rất nghi ngờ kịch bản này là do đạo diễn viết ra, là tác phẩm nàng tự viết trong lúc rãnh rỗi.
Lúc trước Lý Đằng chỉ hơi hoài nghi, nhưng mà ngay khi Lý Đằng hát bài kia trong hành lang, lại đánh động đạo diễn, Lý Đằng đã cho ra kết luận cuối cùng.
Cái kịch bản này, chắc chắn là do đạo diễn tự mình biên soạn.
Đàn ông biên soạn kịch bản chiến tranh, bình thường đều đặt trọng tâm câu chuyện vào tình tiết giữa địch và ta, còn có bên trên nhiệt huyết cách mạng, tình tiết sẽ diễn ra tương đối bình thường.
Nhưng mà phụ nữ biên soạn kịch bản chiến tranh, thường thường đều sẽ viết lại, đa số đều chỉ miêu tả tình cảm trai gái không chút ý nghĩa, thậm chí còn sẽ xuất hiện tình tiết chơi gay.
Mà hiển nhiên đạo diễn tương đối thích kịch bản của mình, hơn nữa còn rất để ý, vì dùng thời gian ngắn diễn tả ý tứ trong kịch bản, nàng không tiếc thời gian phối ra bài hát thích hợp cho mỗi nhân vật.
Nàng hy vọng biểu đạt ý nghĩa mà mình muốn truyền tải, truyền tải tình cảm mỗi nhân vật, hơn nữa hy vọng người đóng vai này và người đang xem có thể hiểu rõ ý nghĩa mà nàng muốn truyền tải.
Đáng tiếc, người bình thường sẽ không chú ý tới mấy thứ rau tỏi này.
Muốn xâm nhập vào trái tim nàng, đầu tiên chính là từ tác phẩm của nàng.
Đọc hiểu tác phẩm của nàng, mới có thể hiểu nàng.
Một khi phá phòng tuyến của nàng, có lẽ hắn có thể hỏi ra được rất nhiều chuyện, bản thân hắn chẳng biết chút tin tin gì về thành phố điện ảnh, nhưng nếu có thể hỏi được thì khả năng sinh tồn sau này sẽ tăng lên vô hạn.
! !
"Cậu có ý kiến gì đối với! ! 《 Chiến Lang Tiềm Phục》?" Quả nhiên là đạo diễn không có từ chối đề tài của Lý Đằng.
Xuyên thấu qua ánh mắt trên lớp mặt nạ, có thể nhận ra ánh mắt nàng lúc này đã dịu hơn, có thể suy ra, nàng có hứng thú với đề tài này, hơn nữa rất muốn nghe ý kiến của Lý Đằng đối với đề tài này.
"Kịch bản là thành phố điện ảnh giao cho các cô sao?" Lý Đằng cố ý nói vòng vo.
"Đúng vậy.
" Đạo diễn im lặng một hồi mới trả lời Lý Đằng.
"Cái kịch bản này viết qua nát, quả thực rất tồi tệ, bất luận là tình tiết, hay là phối nhạc, dùng hai từ "máu chó" cũng không thể hình dung mức độ tệ hại của nó, quả thực là kịch bản tệ nhất hiếm thấy trần đời.
" Lý Đằng quan sát ánh mắt đạo diễn, quan sát tâm tình nàng biến hoá thế nào.
Quả nhiên, ánh mắt đạo diễn đại biến, trong ánh mắt tràn đầy địch ý đối với Lý Đằng, xuyên thấu qua ánh mắt của nàng, Lý Đằng có thể đoán ra lửa giận đang bốc nghi ngút trong lòng nàng.
Không cần phải nói, cái kịch bản tệ hại này, đúng là do nàng viết.
Hơn nữa rất có thể là tác phẩm đầu tay của nàng.
Lần thứ nhất dùng kịch bản của mình quay phim.
Đối một nhà biên kịch mà nói, kịch bản do mình biên soạn, liền giống như một đứa con tinh thần.
Trước mặt một người mẹ, nói con của nàng xấu tệ, nhát, kém cỏi, tệ hại và vô dụng, nhất định người mẹ sẽ nổi khùng, thậm chí liều mạng với ngươi.
Tuy rằng đứa bé này đúng là xấu tệ, nhát, kém cỏi, tệ hại và vô dụng, nhưng bởi vì là do nàng sinh ra, nàng sẽ không dễ dàng tha thứ bất cứ lời nói nào trỉ trích đứa bé này, cho dù chính cô ta cũng biết đứa bé này có rất nhiều khuyết điểm.
"Chẳng qua là, tất cả cũng chỉ là bề nổi mà thôi.
" Lý Đằng tiếp tục nói.
"Đối người bình thường mà nói, cái kịch bản này có vẻ như rất nát, nát đến mức khó tin, thậm chí cảm thấy nó rất máu chó, nhưng mà bọn hắn chỉ thấy được bề nổi.
"
Nếu Lý Đằng đến để vuốt mông ngựa, đương nhiên không thể chê con người khác xấu, cho dù nó thật sự rất xấu.
Thế nhưng, muốn khen con của người khác cũng phải có trình độ, đặc biệt là một đứa bé xấu đến tả tơi rách mướp, nói nó có ngoại hình rất đẹp, phải cần trình độ thượng thừa.
Kỹ thuật tâng bốc không rơi đúng chỗ, nếu bị người khác nhìn ra sẽ phản tác dụng, cho rằng đây là ngươi đang châm chọc.
"Ah? Nói như thế nào?" Giọng nói đạo diễn rất lạnh.
"Lấy một ví dụ đi, không biết đạo diễn cô có từng xem qua 《 Đại Thoại Tây Du》?" Lý Đằng hỏi đạo diễn một câu.
"Đã xem.
"
"Trước khi Tinh gia công chiếu《 Đại Thoại Tây Du》, phản ứng của người xem cực kỳ kém, được cho là một bộ phim rác, phim hài vớ vẫn.
Thất bại thảm hại ở phòng vé, thậm chí được xem là phim rác kém cỏi nhất ở nội địa năm đó.
Rất nhiều người xếp hàng dài tranh nhau mua vé, sau khi vào xem được nửa chừng thì chửi bới nói mắc lừa, nửa đường quay xe.
"
(Tinh gia: Châu Tinh Trì)
"Nhưng mà, sau khi《 Đại Thoại Tây Du》thất bại ở phòng vé, năm 1996 bộ phim được đưa vào học viện điện ảnh Bắc Kinh, cái bộ phim hoang đường phóng tác theo《 Tây Du Ký》này, vừa chiếu lên màn ảnh lớn khán phòng đại học thì được mọi người khen hay, cấu trúc lặp đi lặp lại của nó, nhân vật trong phim được thể hiện với tính cách phản nghịch, câu chuyện tình yêu khác thường, được một đám chuyên gia bình phẩm khen hay, thậm chí màn đối đáp trong《 Đại Thoại Tây Du》được mọi người tôn sùng là《 thánh kinh》của thời hiện đại.
"
"Tại sao lại có độ tương phản lớn như vậy?"
"Tại sao bộ phim kinh điển như thế lại bị chê là phim rác khi mới ra mắt?"
"Là vì trình độ của người xem quá thấp, chỉ số thông minh quá thấp, đương nhiên là xem không hiểu thông điệp cùng tình cảm mà Tinh gia muốn truyền tải.
"
"Bộ phim《 Chiến Lang Tiềm Phục》của đạo diễn, tiêu chuẩn cũng giống như 《 Đại Thoại Tây Du》lúc trước, thậm trí mức độ truyền tải tình cảm còn hơn một bậc! Người cảm thấy nó nát, là vì không hiểu nó, chỉ có thấy được bề nổi của nó, không nhìn thấy những mặt chìm của nó, cùng với tình cảm và thông điệp mà biên kịch muốn truyền tải.
"
"Mà những thứ này, cần một người tĩnh tâm mới có thể hiểu được.
"
"Cái xã hội xốc nổi này, người có thể tĩnh tâm thì lại càng hiếm.
"
"Đúng rồi, biên kịch của《 Chiến Lang Tiềm Phục》là ai? Có thể cho tôi gặp mặt một lần? Tôi rất muốn làm quen vị biên kịch ưu tú này, nếu như có thể tâm sự cùng nàng thì không gì tốt bằng.
" Lý Đằng sau khi luyên thuyên không ngừng liền kết thúc màn vỗ mông ngựa.
Vừa dứt lời, Lý Đằng vội vàng nhấp một ngụm trà, dùng hành động này để che bớt cảm giác khó chịu trong lòng vì nói dối, ví dụ như buồn nôn, ói mửa các loại.
"Cái này, không tiện lắm, bất quá theo tôi được biết, vị biên kịch này có một tác phẩm không tệ trong thế giới hiện thực, nàng cũng rất chăm chỉ viết kịch bản 《 Chiến Lang Tiềm Phục》này, bản gốc có hơn mười vạn chữ, muốn mời nhân vật cấp bậc ảnh đế của phố điện ảnh để bấm máy.
Đáng tiếc nhân viên phát hành kịch bản của thành phố điện ảnh không có ánh mắt, không có nhận kịch bản này, cho nên tôi đành quay thử ở hai lần diễn xuất trước đó, xem thử mấy đoạn phim ngắn đặc sắc này, có thể khiến thành phố điện ảnh chú ý hay không.
" Đạo diễn nói bằng giọng âu sầu thất bại.
Lý Đằng vỗ mông ngựa đúng chỗ, thành công mở ra cuộc trò chuyện tiềm năng.
"Những người kia của thành phố điện ảnh đúng là bị mù rồi! Kịch bản tốt như vậy mà bọn hắn không hiểu! Hài! đúng là đáng tiếc! Thật khiến cho người ta tiếc nuối! " Lý Đằng lộ vẻ tiếc hận.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...