Chiến Đội Lập Kỳ

Trời xanh thăm thẳm, mây trắng bay bay… 

Dị thú bay lượn, cây lạ uốn quanh…

Đột nhiên một vòng tròn lục nhạt xuất hiện. Khí tức từ trong vòng tròn khiến dị thú quỳ rạp dưới đất, chúng run rẩy và không dám ngẩng đầu lên.

Chỉ trong chớp mắt, bốn con người bước ra từ vòng tròn, vòng tròn cũng nhanh chóng khép lại, chỉ để lại tiếng rống giận truyền từ bên kia:

- Các ngươi không trốn mãi được đâu!!!

Với vết thương đầy rẫy, Đại Ma Triệu Phong vẫn cười dài:

- Yên tâm, chúng ta không chạy mãi đâu. 

Cái cây màu đỏ dưới cơ thể Triệu Phong mất hết một góc, con rồng với con phượng hoàng màu đen cũng chẳng thấy đâu, chỉ có vầng mặt trời nhỏ ở trên đầu hắn xuất hiện một cái lỗ to. Ngoài ra, chính trên cơ thể hắn cũng lấp lóe những ánh tím, mà trên những ánh tím ấy là từng giọt máu đỏ thẫm xì xèo liên tục.

Lúc này, ở trên đầu Tử Liên Thần Từ Phong, một con người giống hệt hắn, nhưng lại nhỏ hơn rất nhiều, chỉ có một tấc, toàn thân một sắc tím mở miệng:

- Hiện tại chúng ta vẫn chưa thể lung lay được bọn chúng. Xem ra vẫn phải chờ tên kia tới.

- Thật không biết hắn có tới được hay không.

Phía bên trái Tử Liên Thần, một người được bao bọc trong bảy sắc cầu vồng, mông mông lung lung, thở dài đáp lại. 

Trên đầu hắn, một chiếc kính chừng nửa tấc đang không ngừng tỏa ra thứ ánh sáng bảy màu chiếu lên người hắn. Thế nhưng giờ phút này, ánh sáng bảy màu thưa thớt cực kỳ, dường như nó cũng đã kiệt sức.

- Ha ha… Các vị, cứ hi vọng đi thôi!

Cô gái duy nhất trong nhóm lên tiếng.

Triệu Phong mở mắt nhìn về người bé tí trên đầu Tử Liên Thần Từ Phong, hỏi:


- Bây giờ chúng ta phải làm gì tiếp theo?

Từ Phong trầm ngâm không nói, thế nhưng người có hình dạng một đứa bé ở trên đầu hắn đã trả lời:

- Hiện tại không phải lúc chúng ta ló mặt, chúng ta cần tránh đi một thời gian. Tạm thời cứ đến Vực Ngoại đi.

- Vực Ngoại?

Khúc Hoàng giật mình bật thốt.

Từ Phong mỉm cười:

- Yên tâm, hắn là Tiên, hắn sẽ đảm bảo chúng ta an toàn đi vào đó. Triệu Phong sẽ đảm nhiệm chặn đường giữa.

- Cũng tốt! Tránh mặt một thời gian để chữa thương, khi nào thương thế khỏi hẳn thì đánh thêm một trận cũng không sao.

- Đã thế thì lên đường đi thôi.

Để lại lời nói ấy, người nhỏ bé trên đầu Từ Phong bỗng chốc biến mất. Cùng lúc ấy, một cây Tử Liên xuất hiện.

Tử Liên che trời, tiên quang tràn ngập, khí hỗn độn bao quanh, ráng lành vạn đạo, pháp tắc xoay quanh.

Từ Phong đưa tay phải tới, hướng về cây Tử Liên mà bấm niệm pháp quyết.

- Đi!

Lập tức chiếc khiên trong tay hắn phóng to, hóa thành một chiếc lá, gắn vào cây Tử Liên, tạo thành một chỉnh thể.

Tiếp đó, Từ Phong bay vào nụ hoa Tử Liên, rồi ngồi xuống xếp bằng.


Ba người còn lại dù đã biết trước vẫn trầm trồ, hâm mộ một lúc. Sau đó họ cũng bay lên chiếc lá cây Tử Liên, bắt đầu xếp bằng trị thương.

Tử Liên rung động, tiên quang vọt lên, rồi biến mất khỏi nơi đây.



Lại một tuần qua đi.

Đứng ở trên chiến thuyền, hắn phóng mắt nhìn toàn bộ khung cảnh.

Trời cao rộng, nhiều đóa mây trắng xao động, gió thổi hiu hiu, đặc biệt là trên bầu trời có vài con chim màu lam bay lả lướt. Còn ở dưới chiến thuyền là một mảnh rừng rậm gần như dài vô tận, màu lục tươi đẹp và bình dị.

Đây cũng là một cảnh đẹp hiếm có.

Hắn thở ra một hơi, lại hít thật sâu vào. Gió thổi vào mặt hắn, đầy mùi tươi mát, làm lòng hắn lâng lâng.

- Xem ra vào mấy ngày qua ngươi cũng đã cố gắng tu luyện, nhìn ngươi cũng có một phần tiến bộ.

Một âm thanh trầm ổn từ bên cạnh truyền đến.

Hắn quay người nhìn sang, liền nhìn thấy Ngũ trưởng lão với một chiếc áo bào màu xanh đang nghiêng người đánh giá hắn.

Ở trên thuyền mấy ngày nay, hắn cũng hiểu rõ vị trưởng lão của học viện Thanh Sơn phần nào.

Ngũ trưởng lão có tính tình thận trọng, bình tĩnh và nghiêm cẩn, trong lòng có thủ đoạn, hiển nhiên vị trưởng lão này chính là một trong những trụ cột của học viện Thanh Sơn. Hắn không chút nghi ngờ rằng nếu trời xanh có sụp xuống thì khuôn mặt của vị trưởng lão này cũng không hề đổi sắc.

Một con người như thế, lòng dạ thâm sâu, vui buồn không bao giờ thể hiện ra ngoài mặt, thật sự là sâu không lường được. Thế nhưng hắn cũng không phải vừa, mấy năm bươn chải khi còn là sinh viên, cộng thêm mấy năm hắn bôn ba tìm kiếm đối tác và khách hàng, có hạng người nào mà hắn chưa từng gặp qua?

So với một phần lớn những “đứa trẻ” được chọn là học sinh của học viện, được lên con thuyền này, hắn quả thật già dặn hơn nhiều. Bởi thế, qua vài lần tiếp xúc, hắn biết vị trưởng lão này đối với mình có chút thiện cảm.


- Học sinh Hành Giả gặp qua đại sư.

Đứng từ xa, hắn hướng về đối phương hành lễ. Dù sao chắc hẳn không phải vô duyên vô cớ mà vị đại sư này hướng về phía hắn mà đến.

Ở đằng đó, vị trưởng lão quay đầu, đem ánh mắt nhìn về bầu trời xa xăm.

Chiến thuyền vẫn tiếp tục đi, tiếng không khí bị xé rách vẫn réo vang.

Ngũ trưởng lão vẫn nhìn về phía xa, dường như đi vào một loại cảnh giới hòa nhập với đất trời. Hắn ở bên cạnh Ngũ trưởng lão, ánh mắt cũng nhìn về phương xa.

Trong lúc nhất thời, hai người đều trầm mặc.

Ước chừng qua mười phút, Ngũ trưởng lão bỗng dưng nói: 

- Ở giai đoạn hiện tại của ngươi, Paras mặc dù tốt, nhưng phẩm chất của nó là hữu hạn, rất khó tăng lên. Đồng thời, với thực lực hiện tại của ngươi, lại không có khả năng phát huy được hết sức chiến đấu của một con pokemon có phẩm chất Tướng cấp như nó. Vì thế, ngươi phải dồn hết khả năng tăng cường thực lực của bản thân. Thực lực bản thân mới là trọng điểm, Hành Giả, ngươi hiểu chứ?

Thật sự là một câu kinh người!

Nghe được một câu này, hắn liền cảm thấy một đạo sấm chớp ở trong đầu nổ vang.

Phẩm chất của Paras lại bị vị trưởng lão này nhìn thấu. 

“Cũng còn may là lúc đăng kí không để lộ Butterfree ra. Nhưng mà ở tình huống này phải làm sao bây giờ? Đối phương chỉ dùng lời nói dối để thăm dò, hay là đã xác định? Ta nên tiếp tục giấu giếm hay là thẳng thắn thừa nhận?” – Trong lúc bất ngờ, trong lòng của hắn loạn tung lên, có chút hoảng hốt.

Paras là pokemon có phẩm chất Tướng cấp, nếu bị người khác biết được, toàn bộ nơi đây sẽ trở nên “nóng bỏng”. Cầm vật quý là có tội, e rằng tới khi đó, vì Paras, hắn sẽ chết mà không biết chết như thế nào.

Ban đầu, hắn dự định giấu kín bí mật này, có thể giấu kín tới khi nào thì giấu kín tới khi đó, thân mang vật quý liền phải điệu thấp. Thế nhưng vạn lần hắn không ngờ, phẩm chất của Paras lại bị nhìn thấu nhanh đến như vậy.

Đột nhiên nghe Ngũ trưởng lão nói với mình lời nói đó, trái tim của hắn hầu như muốn nhảy ra ngoài cuống họng, hô hấp cũng không tự ức chế được trở nên dồn dập, vô số ý nghĩ trong đầu bay loạn, nội tâm hỗn loạn đến mức không chịu nổi.

- Vâng, học sinh đúng là có dự định như vậy.

Hít sâu một hơi, hắn quyết đoán, nghe theo trực giác của mình, không có tiếp tục che giấu, mà thản nhiên thừa nhận.


- Ha ha ha…

Ngũ trưởng lão nhịn không được, khẽ cười một tiếng. Rồi quay mặt nhìn về phía hắn, trong ánh mắt không ẩn giấu vẻ tán thưởng.

“Người thiếu niên này có chút thú vị…”

Dù bài danh thứ năm, nhưng hắn là nhân vật số một, số hai ở học viện Thanh Sơn. Vô số năm nhìn thấy những thanh, thiếu niên tuấn kiệt của nhân tộc, ánh mắt của hắn càng ngày càng cao, thiên tài tầm thường đã khó có thể lọt vào mắt của hắn. Song qua mấy ngày, chính hắn cũng không thể không thừa nhận, người thiếu niên này làm hắn có hứng thú. Có vẻ như để cho hắn hiểu được, người ấy không phải ưu tú dạng bình thường như những kẻ khác.

Đầu tiên, là tư chất.

Thiếu niên 14 tuổi có thể điều khiển pokemon có phẩm chất Tướng cấp đã nói rõ bản thân hắn có linh quang dồi dào, tư chất ưu tú. Ở những người cùng lứa tuổi cũng hiếm thấy người như vậy.

Tiếp đến là tâm tính.

Trầm ổn và bình tĩnh, cùng với nỗ lực. 

Thiếu niên, thiếu nữ lên chiến thuyền rất nhiều, đa phần bọn chúng vừa lên thuyền đã cãi nhau ầm ĩ, và khi cảm xúc mới mẻ đi qua, bọn chúng thường thường đờ ra trong buồn chán, hoặc buồn bực mà vùi đầu ngủ. Chỉ có hắn, từ lúc lên thuyền đều yên lặng, mặc cho hoàn cảnh bên ngoài biến hóa, lại không ảnh hưởng tới cảm xúc của hắn. Tại mấy ngày này, hắn hầu như không ra khỏi phòng, mà tiến hành tu luyện khắc khổ.

Có tính cách như vậy đủ để làm cho ánh mắt của Ngũ trưởng lão sáng ngời. Nếu không phải đã tra rõ gia cảnh của hắn, Ngũ trưởng lão đã liên tưởng đến một vị lão quái đang giả vờ non nớt, trà trộn vào để chơi trò chơi “ôn lại thời ấu thơ”.

Như lúc nãy, chính bản thân Ngũ trưởng lão cũng đã thử một lần. Ngũ trưởng lão cố ý không thèm nhìn hắn, mà chăm chú nhìn về nơi xa. Có điều thật không ngờ, hắn vẫn không nóng nảy, mà đứng lặng ở một bên. Tính tình như vậy làm cho Ngũ trưởng lão tán thưởng.

Thêm một điều nữa, là tiềm lực.

Paras có phẩm chất Tướng cấp chính là tiềm lực cực lớn. Một khi nó tiến hóa, hơn nữa được huấn luyện bởi một nhà huấn luyện có tâm tính như người thiếu niên này, thành tựu ngày sau của chủ tớ bọn họ tuyệt đối sẽ không thể nào thấp đi.

Không có sai, Ngũ trưởng lão đã nhìn thấu phẩm chất của Paras. Ngay buổi ghi danh hôm đó, hắn liền sinh ra nghi ngờ. Cái lý do “Paras biến dị” có thể lừa gạt một số người, nhưng không thể giấu giếm vị trưởng lão có kiến thức rộng rãi này.

Nhất là sau vài lần âm thầm quan sát, Ngũ trưởng lão càng thêm khẳng định cái suy đoán này là chính xác.

Sau khi khiếp sợ, chính Ngũ trưởng lão cũng cho rằng người thiếu niên cũng không biết phẩm chất của Paras. Nhưng sau nhiều lần tiếp xúc, khi đã hiểu rõ tính cách của người thiếu niên, Ngũ trưởng lão mới khẳng định người thiếu niên đã biết chân tướng. Chỉ là vì bảo vệ chính mình nên mới lấy lý do này che giấu.

Đổi lại, nếu là những thiếu niên tầm thường, sợ rằng khi gặp phải loại chuyện tốt này, lập tức liền rêu rao, khiến dư luận xôn xao. 

So sánh xuống dưới, người thiếu niên trước mặt càng lộ ra tâm tính cẩn thận, có dũng có mưu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui