“Hắn” trợn to hai mắt xem xét. Bên đó có một cái bóng to lớn, thân thể cực kỳ cường tráng, tại dưới 3 ánh trăng liên tục gào thét.
Đó là một đầu gấu bự.
Nhìn thấy cái thân hình cực lớn làm cho người ta sợ hãi, “hắn” vội vàng đứng dậy, dẫn theo Paras chạy gấp tới. Ban đầu biết Hoàng Anh sợ Paras nên xong công việc “hắn” đành thu vào quả pokemon. Song ngồi mãi một mình cũng chán, “hắn” đành đem con Paras ra vui đùa. Cho nên mới có tình cảnh không cần kêu gọi nó ra khỏi quả pokemon vào lúc này.
Nhìn về một đầu gấu cực lớn, da dày thịt béo, rõ ràng người bình thường lại tay không tấc sắt làm sao có thể là đối thủ của nó? Hơn nữa còn là dưới đêm đen. Nếu như để nó nhảy vào lều vải bên kia, nó rất dễ dàng thương tổn các vị công tử, tiểu thư ăn mặc sung sướng, và cả cô Swally ngạo mạn.
Biết thế, cũng có ẩn ẩn lo lắng vì một điều gì đó không rõ nổi lên trong nội tâm, nhưng “hắn” không thể không tiến lên.
- Lại nói, bản thân mình ăn chùa hai bữa của nhóm người này cơ mà, coi như là trả lại ân tình đi.
“Hắn” thì thầm một câu, cơ bắp toàn thân bắt đầu được điều động. Chúng đã chuẩn bị sẵn sàng để bộc phát!
Trong một thân hình đầy đặn, lực lượng bắt đầu tích tụ, cơ bắp không ngừng co rút lại, một cổ khí thế bàng bạc phun trào dưới cánh tay và cẳng chân. Cả quần áo cũng phát ra tiếng ma sát “ken két”.
“Hắn” vận dụng lực lượng tinh thần bao quanh thân thể con gấu, tiến hành điều tra thực lực của nó. Khi nhận được đáp án, khóe miệng mang theo một vòng mỉm cười, trong lòng dùng linh quang ra lệnh cho Paras tấn công.
“Hắn” đạp mạnh một cước xuống mặt đất, phảng phất như một viên lựu đạn phát nổ, mặt đất ở nơi dấu chân vỡ vụn, bùn đất mang theo những mảnh cỏ cây bay về tứ phía. Và nơi ấy lập tức xuất hiện một cái hố lõm sâu.
- Gấu chó, chào ngươi!
Ở cánh trái, Paras cũng bạo phát sức mạnh, như một viên đạn, nó lao thẳng về phía con gấu mà sử dụng Slash.
Ngồi bệch dưới đất, vẻ mặt Hoàng Anh tràn đầy hoảng sợ quan sát con quái vật trước mặt, hô hấp dồn dập.
Bởi vì lý do đây là rừng rậm, lá cây nơi đây cực tươi tốt, ánh trăng chiếu rọi nhưng không chiếu sáng được bao nhiêu, nàng không thấy rõ thân hình đồ sộ và vẻ mặt hung ác của con gấu. Dù vậy chỉ cái bóng mờ cũng khiến nàng sợ hãi thật sâu.
Vốn sống an nhàn sung sướng, nàng không có cách nào bình tĩnh để kêu cứu. Trong đầu nàng chỉ có một mảnh trống rỗng, chỉ nhớ thở hổn hển không ngừng, việc này như một cách giải tỏa tâm lý sợ hãi.
Mà lúc con gấu bự này nhào đầu hướng về phía nàng, nàng đã có thể nghe thấy mùi tanh từ trong miệng của nó. Cũng vào lúc này, nàng nghe được một tiếng chế nhạo con quái vật từ sau lưng truyền lại.
Ngay tức thì, một vệt bóng đen từ phía sau nàng lao tới, mang theo một cơn gió mạnh. Bóng đen trực tiếp nhảy lên, cầm một tảng đá lớn nện ầm ầm về đầu con gấu bự.
“Ầm!”
Tảng đá đánh xuống đầu con gấu tạo nên một tiếng vang nặng nề.
Tiếng gió gào thét, lan ra tứ phía, cái âm thanh kịch liệt kia làm cho nội tâm Hoàng Anh kịch liệt phập phồng.
- Ôi cái đệch! Như vậy mà nó cũng không đổ máu!
Ở phía trận chiến, một tiếng kinh ngạc truyền lại. Thì ra “hắn” dùng tảng đá đập chục phát vào đầu con gấu, đến lúc tảng đá vỡ ra thành mảnh nhỏ vì va mạnh nhiều lần, khi nhìn kĩ, “hắn” mới biết hành động đó chẳng hề làm con gấu bị chút sứt mẻ.
Nhìn về con Paras, cảm nhận được cái càng của nó cũng không thể công phá được làn da cứng hơn cả sắt thép của con gấu này, “hắn” có chút lo được lo mất về độ phòng ngự biến thái của con gấu.
Nhận ra Hoàng Anh vẫn ngây người ở đó, “hắn” quát lớn:
- Còn ngây người ở đó làm gì? Ta không cầm cự nó được bao lâu đâu, nhanh chạy đi!
Như vừa tỉnh giấc chiêm bao, Hoàng Anh vác cái thân thể đang run rẩy, từng bước run run rời xa nơi này, chạy về phía đông người bên kia.
“Hắn” thở phào một hơi, ít nhất cô nương này không có bị bệnh tiểu thư thái quá. Nếu không có lẽ dù nghe “hắn” nhắc nhở, nàng cũng vì quá độ sợ hãi mà… không thể di chuyển được bước nào.
Đang hấp dẫn con gấu với động tác vờn quanh cơ thể nó, nhận thấy Hoàng Anh đã đi ra xa, “hắn” bắt đầu vận dụng tinh thần đến mức độ lớn nhất mà quan sát con gấu có sức phòng ngự biến thái này.
Căn cứ cảm nhận truyền lại, “hắn” tự nhiên biết được con gấu này tuyệt đối không thể làm mình tổn thương, cho nên “hắn” dũng cảm vọt tới.
Cùng con gấu ôm thành một đoàn, khi mà vô pháp tấn công vào cái đầu bê tông của nó, “hắn” ra sức đánh vào ngực trái – nơi trái tim của con gấu.
Dĩ nhiên khi ôm con gấu thành một đoàn, “hắn” cảm giác phi thường không thoải mái. Mùi trên cơ thể con gấu này… thật sự thối đến mức làm người ta muốn nôn. Thật không rõ thằng to xác này có bao nhiêu ngày không tắm rửa. Khi mới ôm nó, “hắn” cảm giác được cái mũi của mình sắp chịu không nổi, đương nhiên so với cái loại mùi thối này, mùi thúi trong quán rượu quả thực là dễ chịu hơn nhiều.
Hơn nữa cả người thằng quái vật này toàn là lông lá rậm rạp, hoàn toàn khó có thể làm gì khác ngoài việc ôm chầm lấy nó, cố gắng công kích hoặc là cố gắng vật ngã nó.
“Đánh chết thằng này xong, ta nhất định phải đi tắm rửa.”
Trong nội tâm lóe lên ý nghĩ này, tay phải đập vào ngực nó lại bị trượt, lửa giận trong lòng “hắn” nổi lên. Cả cơ bắp lại một lần nữa bành trướng, “hắn” dùng sức nắm lấy một nhúm lông của con gấu, ra sức kéo. Thế nhưng chỉ đem nhúm lông ấy kéo xuống.
Con gấu không hề kêu đau, nó dùng đôi mắt lạnh lẽo nhìn “hắn”. Nó vẫn đang tìm cách dùng tay tránh thoát thế khóa cơ thể của “hắn”, mà đập nát thân thể mảnh mai của kẻ đáng hận này.
“Đùng!”
Rốt cuộc nó đập trúng “hắn”, cả cơ thể “hắn” bị hất văng ra ngoài, té xuống mặt đất, miệng trào máu tươi.
- Không thể!
“Hắn” hoảng hốt, rõ ràng lực lượng tinh thần cảm nhận rằng con gấu không thể gây tổn thương cho “hắn” mà? Nói chính xác hơn là “hắn” dư sức cảm nhận từng động tác của con gấu, rồi né tránh cơ mà?
- Phụt…
Lại một ngụm máu phun ra, đầu óc của “hắn” bắt đầu quay cuồng.
Qua liên kết linh quang, Paras biết “hắn” bị trọng thương, vốn đang công kích bất lực, nó trở nên hung hăng vô cùng. Nó lao tới che chắn trước người “hắn”, không ngừng trực diện tấn công con gấu từ phía này. Hiển nhiên nó muốn kéo dài thời gian để “hắn” khôi phục lại suy nghĩ.
- Pa ras! Pa!
Nhận thấy con gấu không có ý tứ lui lại, mà càng ngày càng lao nhanh tới với lực đánh mỗi lúc một mạnh, Paras cuồng hét một tiếng, lập tức triển khai đòn Giga Drain với tư thế liều chết xông lại.
Gấu bự lạnh lùng giơ tay trái lên, mạnh mẽ đập thẳng tới đón đỡ đòn này.
“Đùng!”
“Rắc!”
“Răng rắc…”
Paras cũng bị hất văng về phía xa, hai cái càng của nó phát sinh gãy xương, méo lệch về hai bên. Bàn tay trái của con gấu cũng chẳng khá khẩm gì, nổ tung và lộ ra xương trắng huế.
“Tích! Sức sống của Paras giảm xuống 49 điểm, Paras bị trọng thương, Paras không thể dùng kĩ năng.”
- Khốn khiếp!
Vừa có chút tỉnh táo lại nhận được tinh báo này, “hắn” triệt để nổi giận.
- Paras, lui về!
Liền, “hắn” dùng quả pokemon thu lại con Paras, trước khi con gấu dùng cánh tay phải vỗ một cái tát xuống ngay vị trí ấy.
- Xin lỗi.
“Hắn” nhẹ giọng nói với quả pokemon, dù không rõ con Paras đang trọng thương có nghe thấy hay không. Trong lòng “hắn” có chút đau đớn. Bởi vì sự chủ quan cũng như sai lầm của “hắn” nên mới mang tới tình cảnh này. Nếu như không có sai lầm, con Paras đã không vì “hắn” mà liều mạng đến mức ấy, càng không bị trọng thương như thế. Trái tim “hắn” có một cỗ chua xót không lời.
“Chẳng lẽ mình bị tình cảm gần như thực tế ở thế giới game ảnh hưởng?” - “Hắn” giật mình tự hỏi khi cảm giác nổi lên trong lòng.
Thế nhưng Paras với Butterfree thật sự như mạch máu của “hắn”, chúng nó chính là vốn liếng để “hắn” vươn lên. Nhìn chúng bị thương, “hắn” có thể nào không đau?
Khẽ lắc đầu xua đi những suy nghĩ miên man trong một giây ấy, “hắn” lại vòng quanh tránh né đòn tấn công của con gấu và nhìn về phương hướng của các vị tiểu thư, công tử kia.
Lúc này đây, bọn họ đang hoảng loạn nhìn về phía này đầy sợ hãi, dù cho hai người lái xe đã che chắn trước mặt họ.
“Hừ! Chỉ là một lũ nhát chết!” – “Hắn” mắng một tiếng.
“Oanh!”
Nhân lúc sơ sẩy này của “hắn”, con gấu dùng chân trái đá thẳng vào giữa háng của “hắn”.
- Gào…
Lại một lần nữa “hắn” bị hất văng ra. Lần này khi ngã xuống đất, theo bản năng, “hắn” lập tức dùng hai tay bụm chỗ hiểm mà chảy nước mắt cùng với liên tục phun máu. Từ trán và lưng, mồ hôi của “hắn” rơi lã chã như mưa.
Các vị công tử bên kia như cũng cảm nhận được nỗi đau ấy, nhăn mặt dùng hai tay bụm vị trí hiểm yếu này. Nhưng chợt nghĩ đến người bị không phải là mình, cũng như nhìn thấy ánh mắt quái lạ của các thiếu nữ cho nên vội vã quay mặt và thay đổi tư thế đáng xấu hổ này thành tư thế khác đầy ngại ngùng.
Ở bên kia, đầu óc của “hắn” lăn lộn.
“Chỗ này là địa phương nào?”
“Con súc sinh này lại giáng đòn vào đó?”
“Dẫu là game nhưng độ chân thực tới tận 98% có được hay không?”. Giảm có 2% thì “hắn” cũng đã cảm nhận đầy đủ cảm giác “hai trứng” vỡ nát.
“Đùng! Đùng!” - Lại thêm hai cái hố to xuất hiện.
Con gấu dù đắc thế, nhưng nó cũng không có ý định buông tha cho “hắn”, cho nên vừa rồi nó lao tới đầy cuồng bạo, dùng hai tay đập về vị trí “hắn” đang nằm, dẫu cho tay trái của nó lộ cả xương ra.
Dường như nó không biết đau là gì! Hay là nó là loài gấu không cảm nhận được đau đớn, lại thiện chiến dũng mãnh?
May mắn “hắn” đã gắng gượng nhịn đau mà lăn qua bên khác.
“Hắn” vội vàng đứng dậy, song vì bị thương chỗ hiểm và vẫn còn đau đớn, “hắn” đứng với tư thế khom người.
- Tiên sư mày, tao muốn làm thịt mày!
Lửa giận bừng bừng, lý trí hoàn toàn bị lửa giận lấn át, “hắn” không quan tâm gì nữa, bùng nổ ra sức chiến đấu 150%, điên cuồng vung quyền oanh về ngực và đầu con gấu. Lực quyền mạnh mẽ gây nên những tiếng bạo tạc nổ tung, không khí cũng bị lực vung quyền của “hắn” kéo thành những gợn sóng vô cùng nhỏ.
Giờ phút này, “hắn” chỉ muốn đem con gấu này đánh chết tại chỗ, dùng điều đó để phát tiết mối hận trong lòng, những chuyện khác “hắn” đã hoàn toàn quên mất.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...