Thứ Bảy, ZH đã có trận đối đầu với đội tuyển MOMO.
Sau khi giành chiến thắng 2 – 0, ZH dành hẳn một ngày để nghỉ ngơi.
Buổi chiều, Kiều Hướng Thiển bắt đầu livestream.
Gần đây quá bận thi đấu nên cô chỉ có thể livestream tầm hai tiếng mỗi tuần.
Sau hai tuần, cô đã quen với nhịp độ thi đấu và cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, cho nên hôm nay cô bắt đầu livestream trở lại.
Gần đây Kiều Hướng Thiển cũng đã nâng cấp thiết bị hỗ trợ livestream.
Cô mang theo laptop từ nhà tới, còn mua thêm một cái webcam.
Cô ngồi trước laptop, điều chỉnh góc độ của webcam, sau khi xác định xong xuôi mọi thứ, cô bật livestream lên.
Kiều Hướng Thiển mới trực tuyến, một số fan đã chực chờ từ trước vừa nhận được thông báo liền ùa vào phòng.
Cộng thêm những điều lệ trước đây cô đã thoả thuận với nền tảng Phi Vân, nhân viên của họ lập tức đẩy cô lên top đề cử —
Tuyển thủ chuyên nghiệp livestream đây,
Còn là nữ tuyển thủ nữa chứ!
Hiện nay vừa vặn là thời hoàng kim của thể thao điện tử, độ phổ biến rất cao.
Thành thử sau khi Kiều Hướng Thiển trực tuyến, khu bình luận từ vắng tanh như chùa bà Đanh trở nên đông như chợ đầu mối —
【Bắt được chị đại chơi game nghiêm túc!】
【Hôm nay tui phải xem coi tại sao các vị tướng khi nằm trong tay người khác lại khác biệt với khi nằm trong tay tui dữ vậy!】
【Uầy, góc nhìn này không thấy được thao tác tay rồi.
Tui còn muốn ngắm thao tác tay hoàn mỹ của chị Bảy mà, dẫu tui có nhìn cũng không học được.】
Kiều Hướng Thiển cầm điện thoại, cất giọng nhẹ nhàng, “Hôm nay mọi người muốn xem tôi chơi tướng nào?
Vừa hỏi, cô vừa tạo phòng leo rank đôi.
Sau khi dứt lời, Kiều Hướng Thiển dựa lưng vào ghế game thủ và nhìn lên màn hình máy tính, từng dòng bình luận nhảy ra —
【Trương Lương.】
【Biển Thước.】
【Chân Cơ.】
【Đại Kiều mid đê.】
【Em muốn xem chị leo rank với đồng đội quá à!】
【Hồi trước em đã mong chờ được thấy chị leo team hai hoặc team ba với đồng đội rồi ý! Có thể leo với anh Xuyên không ạ? Hoặc là nhóc A Hoán cute cũng được!】
… Nhóc A Hoán cute?
Lúc Kiều Hướng Thiển thấy bình luận này thì hệ thống vừa hay tìm được trận.
Một phút trước khi trận đấu bắt đầu, cô hồi tưởng lại cuộc sống thường ngày với A Hoán, chợt nhận ra câu bình luận đơn thuần kia thế mà rất hợp với A Hoán… nhóc dễ thương ỏ?
Cô hắng giọng, giả vờ như không thấy bình luận đó, vừa lắc tay vừa trả lời: “Thế chơi Mặc Tử nhé, Mặc Tử cũng rất mạnh.”
Cô tinh chỉnh hết ba phút, trận đấu mới bắt đầu.
Mặc Tử toàn thân phủ kim loại đáp xuống tế đàn, cô vừa điều khiển nhân vật đi ra mid, vừa nói: “Thật ra vị tướng Mặc Tử này cực bá luôn, sát thương gây ra vào lúc giữa và cuối trận siêu to.
Vả lại nó còn có khả năng di chuyển linh hoạt nữa, khả năng sống sót trong giao tranh cũng khá ổn.”
“Chỉ có điều, game này ấy à, mỗi phiên bản đều có một vị tướng mạnh như thần.
Bình thường khi chọn vị tướng ấy sẽ có tỷ lệ thắng cao, nhưng nếu phải chọn tướng khác thì sao? Chỉ cần đội hình phối hợp ăn ý thì hiệu quả thi đấu vẫn không tệ chút nào.”
Kiều Hướng Thiển mô tả chiêu thức của vị tướng trong tay người đi đường giữa phe địch, dáng vẻ như tôi biết tỏng rồi, đôi khi lại than thở:
“Đợt lính này mà cậu ta dám solo với tôi thì chỉ có đường chết.”
“Bình thường khi thi đấu, tôi không hay nói chuyện đây, chỉ khi livestream mới nhiều lời tý thôi.”
“Cảm giác dưới chân có cả đôi bùa xanh lẫn đỏ thật là tuyệt! Nhưng tôi cũng không cần bùa đỏ cho lắm, chỉ là không hiểu tại sao, sau khi combat xong thì nó đã thuộc về tôi rồi —”
Sau đó, cô cứ solo skills như vậy rồi giết gọn đối phương.
【Mặc Tử trong tay chủ phòng đúng là khác biệt với Mặc Tử trong tay tui mà!!!】
【Trương Phi quạu mà Trương Phi hổng nói nên lời luôn á.】
【Nhìn kìa! Xác của Trương Phi tức tới mức giãy đành đạch nữa là!】 (nghĩa là sau khi chết, hình thể của Trương Phi từ khổng lồ trở về nguyên hình người)
Dưới sự dẫn dắt của Kiều Hướng Thiển, trận đấu kết thúc với một thắng lợi.
Dù sao tốc độ các trận rank Cao Thủ cũng nhanh nên game này chưa được mười phút đã xong.
Sau khi thoát trận, Kiều Hướng Thiển nhìn giao diện tổng kết, thuận miệng khen một câu: “Người đi rừng trong ván này chơi hay đấy chứ.”
【Kkk thế so với anh Xuyên thì ai hay hơn hả chị?】
【Nếu biết được chị khen như vậy, chắc là người đi rừng ấy vui gần chết luôn quá! Có khi nào ổng cũng đi thi đấu chuyên nghiệp không cà?】
【Mị cũng cảm thấy người đi rừng ấy chơi khá hay.】
Kiều Hướng Thiển bắt đầu trận thứ hai, người xem cứ bình luận hỏi người đi rừng này và Dư Hoán Xuyên rằng ai hay hơn, cô không thể tảng lờ, đành nói: “So sánh với anh Xuyên của mọi người á? Chuyện này còn cần tôi trả lời ư? Nhất định là trong lòng mọi người đã có đáp án cả rồi.”
Dừng một lát, cô vờ giận dỗi: “Mà sao mọi người hỏi tôi? Anh ấy cùng đội với tôi, đương nhiên là tôi sẽ khen anh ấy rồi!”
… Không muốn khen cũng phải khen nữa là.
【=))))) lái chuyện nhanh lắm!】
【Nhất định là Xuyên Thần hay hơn rồi, Lý Bạch đỉnh của chóp.】
【Muốn gả!】
Khoé môi của Kiều Hướng Thiển hơi cong lên, không khí của khu bình luận rất hoà hợp.
Khi trận đấu thứ hai bắt đầu, cửa phòng đang khép hờ của cô bất ngờ bị đẩy ra.
Kiều Hướng Thiển không phản ứng kịp, ngay sau đó, trong căn phòng vốn chỉ có âm game chợt vang lên một giọng nam trầm ấm mà ngọt lịm —
“Bé cưng, măm lê không em?”
…
…
Sự im lặng chết người kéo dài ba giây.
!!!!!
Kiều Hướng Thiển bật xuống khỏi ghế, tay chân luống cuống tắt tai nghe và rút dây cắm điện ra.
Vì động tác của cô quá mạnh bạo nên bất cẩn va đập cái vòng tay, còn điện thoại thì gần như ném xuống bàn một cái ‘bộp’.
Âm thanh ấy vang vọng, phá vỡ không khí yên tĩnh trong phòng.
Vì giọng nói của cô ở tầm trung nên lúc nãy, cô phải điều chỉnh tăng ghi nhận cho microphone.
Tuy giọng nói của Dư Hoán Xuyên không lớn cũng chẳng nhỏ, nhưng phòng của Kiều Hướng Thiển không rộng, bầu không khí lại yên tĩnh nên người xem livestream có thể nghe được rất rõ ràng.
Mặc dù không kịp nghe rõ Kiều Hướng Thiển nói gì, nhưng từ nội dung mà suy đoán lại là việc rất dễ dàng.
Khu bình luận nháy mắt bị oanh tạc:
【Bé… bé cưng!?】
【Đậu xanh rau má, giọng nói trầm thấp ấy là giọng của anh Xuyên mà? Riêng giọng của anh ấy thì mị nghe một lần nhớ một đời, tuyệt đối không nhầm đâu!】
【?????】
【Tao vừa nghe thấy cái gì rứa bây?】
【Tôi bị ảo giác à? Hay là sự thật thế? Các chị em nói cho tôi biết với?】
【Hình như tai tôi bị lãng hay sao mà nghe thấy cái gì bé cưng? Ăn trái cây không vậy? What the hell?】
Giây tiếp theo, Kiều Hướng Thiển tắt livestream.
Nhưng dù cô có thoát đi nữa thì phòng livestream vẫn có thể gửi bình luận, khu bình luận bị tràng dấu chấm hỏi chiếm đóng.
Với cả không biết có phải vì chuyện này hay không mà QQ của cô cứ ‘ting ting ting ting’, tin nhắn lũ lượt tràn tới, nhưng bấy giờ Kiều Hướng Thiển không còn tâm trạng để quan tâm nữa.
“Sao anh không gõ cửa vậy hả!” Cô đỏ mặt, giậm chân thật mạnh, “Ăn lê cái gì mà ăn lê, ăn cái đầu anh á! Em đang livestream mà!”
… Còn gọi bé cưng nữa trời ơi!
Nhắc tới kiểu xưng hô này phải quay lại buổi tối vài hôm trước, Lâm Quý Tuân gọi cô là ‘Thiển Thiển’.
Sau đêm đó, Dư Hoán Xuyên nói là không muốn gọi cô giống như nick name mà đồng đội gọi cô, thế là anh quyết định chốt cho cô cái nick name vừa sến súa vừa buồn nôn ấy.
Ban đầu, Kiều Hướng Thiển đã từ chối, nhưng sau đó, Dư Hoán Xuyên chỉ gọi cô như vậy khi chỉ có hai người.
Sau khi anh gọi được hai ngày thì cô đã ngầm chấp nhận.
Dù sao thì lúc anh gọi như vậy cũng khá bùi tai, khiến lòng cô vừa ngọt ngào vừa ngứa ngáy ý.
Chứ nhìn các cặp đôi khác mà xem, cũng có cặp gọi như vậy, còn có cặp gọi là ông xã bà xã cơ — Kiều Hướng Thiển không thể chấp nhận cách xưng hô này trước hôn nhân, cô cảm thấy kết hôn rồi hẵng chính thức gọi nhau như vậy thì tốt hơn.
Thành thử cô đành kệ anh.
Ai mà ngờ…
Ai mà ngờ sẽ xảy ra cớ sự như hôm nay đâu trời!??
Kiều Hướng Thiển mà biết trước đã không cho anh gọi rồi.
Nếu sớm biết có hôm nay, hai ngày trước cô nhất định sẽ tổ chức họp bàn với anh, dù sao gọi cách khác còn đỡ buồn nôn hơn cách này đó!
Gọi nhau bằng nick name kiểu đó thì quá rõ là quan hệ không chính đáng còn gì?
Dư Hoán Xuyên cũng nhận ra tình hình trong phòng, thấy khuôn mặt hoảng sợ của Kiều Hướng Thiển, anh chậm rãi bước vào, đặt dĩa lê xuống bàn và chống hai tay bên cạnh.
Nom anh rất bình tĩnh, “Lọt mic rồi à?”
Kiều Hướng Thiển liếc nhìn khu bình luận chật kín kia, sắc mặt tuyệt vọng, “Chắc là vậy rồi! Anh nói xem, phải làm sao bây giờ?”
“Cái gì mà làm sao bây giờ?” Dư Hoán Xuyên lấy tăm xỉa răng, ghim một miếng lê rồi đút cho Kiều Hướng Thiển, “Thì gian tình bại lộ thôi.”
“Em xem em kìa,” Dư Hoán Xuyên nhướng mày, “Nếu em không phản ứng như vậy thì họ còn tưởng là mình nghe lầm.
Chứ bây giờ em phản ứng mạnh tới thế thì ai cũng biết là có chuyện rồi.”
Kiều Hướng Thiển: “…”
Hình như anh nói cũng có lý.
Một lát sau, Kiều Hướng Thiển do dự hỏi: “… Thế người có lỗi khiến chuyện này bại lộ là em ạ?”
Dáng vẻ của cô hệt như cô vợ trẻ vừa làm sai ý.
Thấy cô như vậy, Dư Hoán Xuyên bỗng phì cười.
Kiều Hướng Thiển thấy anh cười thì lập tức nhận ra bản thân vừa bị troll một vố.
Cô tức giận đạp lên dép lê của anh, “Tự anh nói coi phải làm sao đây hả? Chuyện này nghiêm túc đấy!”
“Được rồi được rồi, anh không cười,” Dư Hoán Xuyên giơ tay xoa đầu cô, “Không phải trước đây mình đã bàn bạc vấn đề này rồi ư?”
Kiều Hướng Thiển: “Nhưng trước đây mình thảo luận là chờ thời cơ sẽ nói, còn bây giờ là bị lộ.”
“Ừm,” Dư Hoán Xuyên dẫn cô tới bên mép giường, ngồi xuống, “Vậy thì công khai thôi.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...